Friday, 13 December 2013

Merry Christmas



Có lẽ thời gian và tình bạn là kho báu của hiện tại để trở thành những kỷ niệm vàng son của mai sau.Tôi chúc cho các bạn và gia đình của bạn có một ngày lễ kỷ niệm Giáng sinh và một năm mới nhiều sức khỏe an lành
Wish you lots of love, joy and happiness.
TCB

Thursday, 12 December 2013

Chỉ là bạn




Chỉ là bạn đâu có gì mà buồn
Mỗi ngày trôi qua sao lòng thấy nhớ
Chỉ là bạn thôi làm gì mà vương vấn
Một ngày không gặp tưởng như ngàn ngày
Chỉ là bạn thôi nếu có giận cũng không hề gì
Ừ...chỉ bạn thôi mà sao lòng đau như xé....
Chỉ là bạn nhau thôi nào có thương yêu bao giờ
Thế mà sao nhung nhớ đầy vời.....
(Viết cho một người bỏ Ta Đi)
TCB

Thursday, 21 November 2013



Anh chẳng phải thằng như thế đâu em 
Chẳng thể đem những ngọt ngào lãng mạn 
Rót vào tai 
Sự vĩnh cửu chẳng có màu dĩ vãng 
Bởi sâu hay nhạt? 
Thì tình yêu rồi cũng hữu hạn thôi em! 

Anh chẳng phải thằng như thế đâu em 
Chẳng thề thốt rằng: 
"Em là tất cả" 
Cũng chẳng quen với những lời dối trá 
Chỉ tự hỏi 
Nếu em là tất cả, 
Thì cha mẹ và bạn bè anh có? 
Phải đặt đâu? 

Anh chẳng thể là thằng đó được đâu 
Bàn tay trắng 
Chẳng lấp lánh trân châu, vàng bạc 
Anh chỉ tặng em những thứ rẻ tiền nhếch nhác 
Bẩn tay em 
Nào dám đổi chác tình yêu! 

-"Anh có thể bằng thằng đó bao nhiêu?"
Muốn xa hoa? Cười nhẹ nhàng: 
-"Anh hiểu" 
Nhưng biết không? Khi trăng đêm phản chiếu 
Em sẽ thấy 
"Em không phải tất cả, 
Nhưng đủ nhiều 
Để làn khói thuốc ấy ... ướt 'mồ hôi' " 

Anh chỉ là thằng, thằng như thế, vậy thôi 
Nỗi đau nhất thời 
Rồi một ngày sẽ tan vào quên lãng 
Giữ chắc nhé cái tình yêu em cho là "vô hạn" 
Đừng để một ngày anh phải hỏi rằng: 
"Có ai hơn chứ? 
Dù chỉ là một thằng chẳng có gì như anh" . —

MDTE 

*Cám ơn anh bài thơ anh viết cho tôi,Đọc thơ anh mà lòng tôi triểu nặng và một nỗi buồn mênh mông .Anh cứ trách tôi đi và anh có giận...tình iêu là gì nó không dể quên và làm sao dể xóa.Bởi khi iêu là cho đi rất nhiều nhưng khi cuộc tình lở đánh mất nên trái tim cũng không còn gì.Chỉ còn lại những nỗi đau và nuối tiếc.Biết rằng tình anh thật nồng nàn nhưng có lẻ không công bẳng với anh .

Friday, 27 September 2013

Tháng chín và nỗi nhớ của riêng em




Tháng chín và nỗi nhớ của riêng em
Anh ở đâu?...chỉ riêng mình em biết
tháng chín mưa nhiều.Mưa trong mong nhớ mưa buồn da diết
có cồn cào hơn...nỗi nhớ của em không?
Tháng chín bão giông làm em nghiêng ngã
"yêu anh rồi"
Tháng chín thời gian không đợi
mùa đã cũ mà nỗi buồn còn mới
phố xá vẫn đông
còn anh vẫn vắng xa 
lặng lẽ bên đời cuộc hẹn đã đánh rơi!

Dù gió bão xô cuộc tình 
Và có cách ngăn đôi minh 
Lòng muốn nhắn anh một lời 
Hỡi người yêu nhớ anh muôn đời  * 

*Trích đoạn từ bài hát Tháng Chín Giòng sông của NS Tuấn Khanh.

TCB 



Sunday, 22 September 2013

Nắng Đến -HàQuang Paris



Thành phố miền Tây chiều nay nắng thật nhạt bên những cơn gió thật mạnh những tiếng Lá cây rì rào va chạm tôi chợt nhớ đến một người bạn tên HQ ở Paris và những bài thơ êm đềm và những dòng văn ngọt ngào mang nhiều ưu tư sầu kín về một mối tình ngăn cách của HQ.Paris bốn mùa Xuân,Hạ ,Thu và Đông mùa nào HQ cũng nhớ người kĩ niệm bên những dòng văn của mình.Như bài Nắng Đến ,,,,"Sau những ngày mưa dầm buồn lạnh, một ngày dạt dào nắng lên, tim xôn xao chào đón, chân bước vội nắng giòn, tan giọt sương trên lá. Từng vòm mây trắng xóa, vạt nắng lững lờ trôi, khoảng trời bình yên lạ. Đời như vạt nắng cuối cùng rơi trên lá. Nắng vàng rồi cũng có lúc khép lại nhạt thếch mỏng manh, dễ vỡ tan như một cánh ong chấp chới bay trong kỷ niệm. Vẫn là niềm thương, niềm thương đấy thôi......."Chao ôi HQ tư tưởng văn chương ở đâu mà nhiều thế.Còn đầu óc tôi thì sám đen như mực chử nghĩa bây giờ cạn rồi.

HQ ơi,xin lỗi nhé cho T mang về miền Tây Úc một chút Nắng của Paris vì nắng ở đây hôm nay buồn và yếu ớt quá....


http://haquang0701.blogspot.com.au/2013/06/nang-en.html

Perth 22.03.13

Sunday, 15 September 2013

Chết mà vui



Tình cờ tôi đã được biết TÁC GIẢ của bài viết này, nhưng xin tôn trọng CÁ NHÂN, không nên tiết lộ.
Nếu ai có cái căn bệnh hiểm nghèo này thì cũng nên thực hành thí nghiệm cái bí quyết trị bệnh này để cứu mạng chính mình, sau đó lại làm phước phổ biến tổng quát cho bàn dân thiên hạ. GOOD LUCK!!!!
Anthony La


TÔI ĐÃ ĐỨNG TRÊN NGƯỠNG CỬA CỦA CÁI CHẾT
(Không rõ người viết)

Một chuyện hay có thực để áp dụng theo.
Mời các bạn đọc bài viết dưới đây cuả một bệnh nhân mắc bệnh nan y, nói về những kinh nghiệm sống cuả mình. Biết đâu, các bạn có thể áp dụng nếu gặp phải cùng căn bệnh như tác giả .

Số là cách nay trên 10 năm, tôi đã đứng trên ngưỡng của của cái Chết.
Dr. Monsour rất có uy tín ở Houston, Texas, đã đích thân điều trị cho tôi, cuối cùng cũng phải tuyên bố bó tay (give up) trước căn bệnh Viêm Gan C mãn tính của tôi, ông còn lưu ý tôi là đừng mất công chạy chữa nữa, vì ông mà phải đầu hàng và cũng không còn thuốc nào trị nổi, thì không còn bác sỹ nào có thể giúp cứu mạng tôi được, dĩ nhiên tôi tin lời ông, vì tôi biết rõ khả năng và kinh nghiệm chuyên môn của ông, nhưng có lẽ vì cái máu tếu trong người tôi quá nhiều, nên tôi vẫn tủm tỉm cười. Ông rất ngạc nhiên và hỏi tôi là không sợ chết sao mà còn cười được. Tội bật cười thành tiếng, và trả lời ông rằng, nếu bác sỹ bảo tôi sợ mà thoát chết, thì tôi xin sợ ngay, còn nếu đàng nào cũng chết thì tại sao lại sợ.
Thực tế cho thấy là có những vua chúa giầu sang, quyền uy tột bực, với cả đàn ngự y tài giỏi, mà cũng vẫn chết, thì tôi là cái thá gì mà không chết, và khi đã biết là sớm muộn gì cũng phải chết, thì sợ cũng chết, vậy ngu gì mà sợ, cứ enjoy to the fullest những ngày còn lại, và ready để đáp chuyến tầu định mệnh đi đoàn tụ với vợ con tôi đã ra đi trước tôi.
Cũng xin nói thêm là trước khi phát giác ra bị lây nhiễm Viêm Gan C, vì vô máu quá nhiều trong một ca đại phẫu thuật trước đó khoảng mười năm, chết lên chết xuống, phải nằm bệnh viện tới cả hai tháng rưỡi. Vào thời điểm đó y khoa chưa tiến bộ tới mức có thể scan để khám phá ra trong máu người hiến có virus gì hay không, nên tôi mới bị lãnh đủ. Ông bác sĩ cũng cười theo, đồng ý với tôi, nhưng còn vớt vát rằng, đúng vậy, nhưng lần đầu tiên ông nghe một bệnh nhân chết đến nơi, mà vẫn dám lý luận ngang tàng như thế. Ông hỏi tôi là tuy không bác sỹ nào có thể cứu mạng tôi được nữa, nhưng chính bản thân tôi có thể tự cứu mình được, có muốn ông chỉ cho không. Tôi đáp là tuy không sợ chết, nhưng nếu có cách gì kéo dài mạng sống để enjoy cuộc đời, thì dĩ nhiên là muốn chứ.
Ông tâm tình với tôi rằng, ông cũng đã chỉ cho nhiều người, nhưng chưa thấy ai có đủ ý chí mạnh mẽ và kiên nhẫn mà áp dụng được , vì nói ra thì tưởng dễ, nhưng làm được không dễ, nhưng ông cho là tôi có đủ ý chí qua sự đối đáp với ông, nên ông nghĩ là chắc tôi làm được, và nếu làm được, thì có thể sống khỏe mạnh thêm hai ba chục năm nữa , còn không thì chỉ trong thời gian ngắn, bệnh sẽ phát triển sang ung thư và hậu quả ra sao thì ai cũng biết rồi khỏi cần nói nữa. Ông còn lưu ý tôi là nếu làm được và thấy có hiệu quả tốt thì nên phổ biến rộng rãi tới mọi người, coi như làm chuyện phúc đức vậy. Bí quyết của ông là :
1/ Phải empty hoàn toàn cái đầu, không được để cái gì lảng vảng trong đầu. Khi có chuyện cần giải quyết, thì ngồi xuống lấy giấy bút ra mà brainstorm, rồi ghi ngay xuống giấy, sau đó phải clear liền cái mind, chỉ khi nào tới lúc phải giải quyết thì lấy cái note đó ra mà áp dụng như cái máy thôi. Nói thì tưởng là dễ, nhưng ai mà không có bill nọ bill kia, lại còn bị những người chung quanh làm phiền tới mình, nhưng cần quyết tâm mà làm cho bằng được, vì đó là sự lựa chọn giữa lằn ranh sống và chết.
2/ Phải ráng cười thật nhiều, cười từ khi mở mắt buổi sáng tới khi lên giường ngủ buổi tối. Nếu tự mình không cười được, thì phải nghĩ cách chọc sao cho thiên hạ cười để có thể cười theo.
3/ Nếu có hoàn cảnh, có điều kiện thì nên đi du lịch thật nhiều, ngoại cảnh sẽ giúp cho hào hứng, quên đi căn bệnh chết người của mình.
Cà Cuống tui đã cân nhắc giữa tiền bạc và mạng sống, cuối cùng chọn lựa retire non vào tuổi 62, để có thể hoàn toàn nghỉ ngơi, và đi du lịch, đi cruise khắp nơi khắp chốn, đồng thời kiên trì luyện tập, vậy mà cũng phải mất trên 6 tháng mới có thể giữ cho cái đầu rỗng không được.Bây giờ thì không còn tham, sân, si, không còn thù hận, ghen ghét, đố kỵ ai, cho nên khi nhìn ngược vào cái đầu mình, thì chỉ còn thấy trống rỗng mà thôi. Trong quá trình luyện tập, một hình thức như thiền vậy, đôi khi bị phân tâm, là thấy phía dưới xương sườn bên tay mặt như bị kiến cắn, hiểu ngay là virus C thừa cơ ra ăn lá gan, lại phải lập tức clear liền mọi sự cho cái đầu trống rỗng ra ngay.
Ai ghét bỏ, hay kiếm chuyện mắng chửi, cũng chỉ đáp lại bằng nụ cười tha thứ, và còn cầu xin ơn trên ban phước lành xuống cho họ nữa, không còn như hồi xưa, ăn miếng trả miếng theo kiểu "oeil pour oeil, dent pour dent" ngay. Để có thể chọc cười mọi người, Cà Cuống tôi sưu tầm đầy một bụng Tiếu Lâm, để hoạt náo trên xe cho bà con vui cười trong những chặng đường dài, hầu quên đi mệt mỏi. Và kể như đã thành công, cả hai căn bệnh chết người là Viêm Gan C mãn tính, gan đã bị xơ cứng tới 3/4, và Tiểu đường nữa, nhưng nhờ bí quyết của ông bác sỹ tài ba chỉ dạy, mà cả hai căn bệnh hiểm nghèo đều vẫn còn under control.
Empty cái mind là chính yếu, còn cười và du lịch là hai cái phụ, nhằm hỗ trợ cho cái đầu mà thôi.
Kinh nghiệm bản thân là trên mười năm trước, ai biết tôi, kể cả bà vợ, cũng không tin là tôi có thể sống sót được, vì qua hai thời kỳ hóa trị (chemotherapy), mỗi kỳ sáu tháng, cộng chung là đúng một năm, tôi chỉ còn như cái xác chết biết đi. Trước đó, tôi cân nặng 170lbs, nhưng sau thời gian điều trị, bệnh đã không thuyên giảm, mà còn sụt xuống chỉ còn 110 lbs, không thể tự ngồi lên được, mà bà nhà tôi phải vực dậy, tóc rụng đầy gối, ăn không được, ngủ không được. Nhất là bộ mặt của tôi mới thực thảm thê, nó bị choắt lại nhăn dúm như trái ô mai khô, nhưng mầu sắc thì xám xịt lại như da người chết. Ai quen biết, và ngay cả bà nhà tôi, cũng tin chắc là tôi không thể nào qua khỏi. Tôi rất biết ơn Dr. Monsour đã động viên tinh thần tôi, ổng nói là tin tưởng tôi có ý chí mạnh, nhất định sẽ làm được.
Và quả thiệt tôi đã làm được, trước sự ngạc nhiên của mọi người quen biết, trọng lượng đã leo dần từ 110 lên 142 lbs, ăn ngon ngủ khỏe, năm ngoái khi trở lại Sapa, vẫn còn có thể leo lên tận cổng trời với sự trợ giúp của cây gậy kỷ niệm, vật bất ly thân. Tôi vẫn tiếp tục đi du lịch đều đều trên khắp 5 châu 4 biển. Riêng tại quê hương tôi, thì không còn xó xỉnh nào là không có dấu chân tôi, có nơi đi đi lại lại cả năm sáu lần, mà vẫn cảm thấy thích thú như thường. Theo Dr Monsour, thì nếu áp dụng được bí quyết của ông, thì ngay cả ung thư cũng có cơ may thoát hiểm.
Tôi kể lại kinh nghiệm sống thực tế của tôi, theo lời dặn dò của ông bác sỹ tài ba và giầu tình người, để nếu ai chẳng may rơi vào hoàn cảnh như tôi, thì có thể vững niềm tin mà tự cứu lấy minh. Đạc biệt là đừng bận tâm tới chuyện chết chóc, vì đó là quy luật tự nhiên của Trời Đất, có sinh là phải có tử, không ai có thể tránh né được, thì cứ hoan hỉ mà chấp nhận thôi. Do đó, tôi rất tin vào luật Nhân Quả.
Mến Chúc tất cả mọi người thật nhiều may mắn và luôn vui cười, như bản thân tôi đã từ cõi chết trở về, chỉ nhờ vào bí quyết trong đó có cười, đó cũng là lý do thúc đẩy Cà Cuống tôi khai sinh ra Câu Lạc Bộ Cười, hầu mang lại cho bà con bằng hữu những tiếng cười thật sảng khoái, cho cuộc đời lên hương, và trẻ mãi không già

Sunday, 25 August 2013


Nửa đời hồng nhan 

em còn một gánh truân-chuyên,
ta còn trăm nỗi ưu-phiền chưa vơi.
em đem rao bán môi cười,
tóc chưa dài đủ nửa đời hồng-nhan
cuộc chơi đám tiệc đã tàn,
mắt đêm nhìn lại võ-vàng màu da.
ta còn trong cõi ta-bà,
em còn mãi-miết phồn-hoa chốn nầy
bể dâu trăm cuộc đổi thay,
hương nồng ân-ái đã phai má đào
nơi nầy phố chợ xôn-xao,
phấn son trang-điểm đón chào ai đây ?
em yêu ta cả năm dài,
em quên ta được tháng ngày hay sao?
thịt da còn biết kêu gào,
tim em có biết nỗi đau xa tình ?

©Nguyentrieuanhtam

 Mượn dòng thơ của ông Nguyetrieuanhtam để nhớ về một Người

 "em còn một gánh truân-chuyên,
ta còn trăm nỗi ưu-phiền chưa vơi."
"ta còn trong cõi ta-bà
em còn mãi-miết phồn-hoa chốn nầy"

TCB 

Saturday, 13 July 2013

Thế À ?




Thiền sư Hakuin được những người chung quanh ca tụng là người sống cuộc đời trong sạch. Một gia đình người Nhật bán thực phẩm gần nơi Hakuin ở, có cô con gái đẹp. Bất ngờ, một hôm cha mẹ cô khám phá ra cô có thai.
Việc này làm cha mẹ cô nổi giận. Cô không chịu thú nhận người đàn ông cô chung đụng là ai. Nhưng sau bao nhiêu phiền phức, cuối cùng lại tên là Hakuin.
Phẫn nộ vô cùng, cha mẹ cô gái đến ngay vị thầy này. Hakuin chỉ thốt lên vỏn vẹn hai tiếng “Thế à“ rồi thôi.
Sau khi đứa bé sinh ra, nó được mang đến trao cho Hakuin. Lúc đó Hakuin mất hết danh dự, nhưng việc này không làm ông buồn. Hakuin săn sóc đứa bé rất tử tế. Hakuin xin sữa của những bà mẹ hàng xóm và những đồ dùng cần thiết cho đứa bé.
Một năm sau, cô gái không còn chịu đựng được nữa. Nàng nói sự thật với cha mẹ nàng - rằng người cha thật sự của đứa bé không phải là Hakuin, mà là một thanh niên bán cá ngoài chợ.
Lập tức cha mẹ cô gái đến ngay Hakuin xin tha lỗi, và xin đem đứa bé về.
Hakuin ưng thuận, khi đó Hakuin cũng chỉ thốt hai tiếng “Thế à

Saturday, 22 June 2013




Chúa Nhật 23.06.13 
Tình cờ đọc được bài Thơ hay.


SẦU…NỮ SĨ II

Không thể cùng ai chia ấm lạnh
Đứng giữa dương trần ngó cuộc chơi
Tỉnh ra mới thấy mình hiu quạnh
Vỡ cốc lưu ly giữa chợ đời

Ai có đi ngang bờ vĩnh cửu
Với giải ngân hà lấp lánh sao
Cho tôi gửi gấm lời thi tửu
Như những linh hồn ấp ủ nhau

Thế hệ qua đi, người khắc khoải
Trời không nghe chuyện thế gian đâu
Vi vậy đừng kêu tôi…Nữ Sĩ
Chỉ đọc thơ tôi để thấy…Sầu

Những nơi thiếu phụ mơ thành đá
Là chỗ tôi ngồi viết: Tử, Sinh
Nay mai quẳng bút khô luôn mực
Vô Kỵ đâu rồi, hỏi Triệu Minh


Thị Điểm đâu rồi, hỏi Đặng Sinh
Trăm năm chinh chiến một u tình
Cho tôi vẽ lại chân dung ấy
“Đối kiếng, soi gương, tự vấn mình”*


Dương Như Nguyện

Friday, 14 June 2013

Nuối tiếc nhau chi




 Tôi lặng lẽ đứng nhìn về phía cuối chân trời, tất cả chỉ là một màu xám đen,một màu xám như tâm hồn tôi trong lúc này.

Tình ngọt ngào thì tình cũng xót xa, hiểu vậy nhưng khi tình xa thì nó cướp mất của tôi  cả một quãng trời thơ mộng yêu đương đồng nghĩa với sự cô đơn lặng lẻ.Vậy mà thoắt vội tình xa, tôi lắng đọng biết bao kỷ niệm nhớ mong một bóng dáng  cao gầy khuất nẻo xa mờ không một lần trở lại. Ở phương trời xa nào đó…chắc gì anh còn nhớ?Ở nơi đây vẫn có một người trọn vẹn yêu anh , tôi vẫn chưa thay được bóng hình anh trong trái tim mình và tâm trí,quanh tôi chi là người xa lạ tôi hửng hở và trái tim tôi dường như sỏi đá, không một ai sưởi ấm được trái tim tôi trùng trùng nỗi nhớ, đắng một cuộc tình như rong rêu bèo bọt,Mưa vẫn rơi và gió cuồng nộ thét gào lòng tôi một mùa đông lạnh giá .Tôi khóc những giọt nước mắt nhạt nhòa cùng nước mưa quyện lại.

Bao năm  rồi tôi vẫn chờ mãi một lần gọi lại tiếng yêu.. tình đam mê giết đời tôi một cách không thương tiếc, tôi chợt thảng thốt hiểu mình mê muội điên rồ, mãi hoài nuối tiếc một cuộc tình đau nhói.Và để rồi những đêm dài thao thức nhớ anh gọi tên anh với những giọt nước mắt .

Saturday, 11 May 2013

Mother





My Mother's face is beautiful
No matter how many years have flown by.
Her smile is warm and welcoming,
her door is always open.
Her heart is loving and caring no matter the circumstance.
Time only strengthens the bond between my Mother and I.*

*Bài thơ này là món quà từ Thánh Đường Đức Mẹ Lộ Đức thành phố Stirling Tây Úc nhân ngày Mothre's Day 2013 
Riêng tặng my best friends: Elle.C Pham  & Kimtran &Vynn Khang Mother &Anh Minhtran wife (Melbourne)
Special to Mr Đường Xưa06 ( Mother )


Happy Mother's Day to all Mothers . 

Sunday, 7 April 2013

Một thời,một Tôi




 Em 


Tôi trở lại thành phố Perth chiều nay trong chiều bão. Màn trời mưa miền Tây chiều nay đang cho tôi như thấy mưa bão Miền tây là mưa của đa tình nhưng vô tình, hư ảo...

Phóng xe trong màn trời mưa chiều nay, tôi thật nhớ lắm những vần thơ viết gửi mùa Thu xưa , với tôi chưa cũ bao giờ...

Nhớ , nhớ lắm ,nhớ hết lại một thời gian tưởng như đã đi qua...Nỗi nhớ đang cho tôi nghe được tim mình những nhịp đập rộn ràng của mùa Thu xưa đã một thời dành cho tôi....

Liệu rằng cả hai ta có còn lại được chút gì ,để cả hai ta còn nhớ trong nhau hay có chăng chỉ còn như những giọt mưa..!..

Ôi những làn mưa bão ngoài kia ....làm tôi buốt nhói...làm tôi rưng rức những nhớ thương khôn nguôi.... 

Có bao giờ em ,một chút chua xót khi đôi khi em bỡ ngỡ nhận ra "chân thành thôi chưa đủ để yêu nhau..." ?!

Chưa đủ thật sao? vậy còn thiếu cái gì? chưa đủ thật sao khi những chân thành chỉ đến từ một phía...chưa đủ thật sao,,..khi hai con đường hai ta đi cứ chẳng chịu sóng đôi....

Tôi có còn có đủ tỉnh táo không khi tôi còn được một chút lý trí để nhận ra rằng tình yêu của tôi dành cho em chưa đủ hoặc bởi tại tôi không xứng đáng được làm người tình của em .....

Vâng, tôi vẫn nhớ...bởi dù thấy mình không xứng và cố muốn 

Angmaybay 


@ Anh ơi bao giờ ta sẽ gặp lại nhau.Tôi nhớ mãi về một buổi chiều và tôi nhớ mãi về một người mang tên  Michael Vũ .Một người lảng tử con người của Thiên nhiên.
Ánh đèn vàng của căn nhà nhỏ một thời chờ đợi một thời nhớ mong với những vòng tay đói khát .Anh ơi ,tôi không bao giờ trách anh và tôi cũng chẳng bao giờ hờn giận anh điều gì.Cho dù tình yêu của anh dành cho tôi chỉ là một chút  ngắn ngủi, mỏng manh và phù du phài chăng Nó quá muộn màng.Có những điều mà anh chưa nói hay không thể bày tỏ với tôi vì tôi biết anh cũng yêu tôi anh không muốn mình đánh mất những tình cảm mà anh và tôi dành cho nhau.
Vào một chiều Thu anh đến thăm tôi trên tay của anh với bó hoa hồng đỏ và cũng là một buổi chiều cuối cùng anh ra đi không về.....Bó hoa hồng đỏ anh tặng tôi dủ đã khô héo nhưng tôi vẫn giữ nó mãi và tửng chiều thứ bảy tôi lại chờ anh đến.Thế nhưng bóng dáng người làng tử vẫn mịt mù .
Thời gian như ngọn nén cháy mòn cạn mà tình tôi không mòn cạn yêu anh bao giờ.


Friday, 22 March 2013

Gửi về Anh



Suốt hôm nay mưa nhẹ bay trong hồn
Tan sở về lòng bổng thấy mênh mang
Có chút nhẹ nhàng vương vương trong gió
Có chút dịu dàng tản mạng trên cao.
 Có chút buồn vương vấn một bóng dáng thân quen.
Lời giả từ hôm qua đã trở thành quá khứ
Xin giở về anh Multiply giọt nước mắt tôi khóc giữa mùa Thu.

@
Viết vào một ngày mùa Thu trên miền đất Tây Úc khi tôi mất đi một nữa trọn vẹn của tôi.Multiply người tình muộn không còn nữa và đã mang đi cả linh hồn tôi. 
TCB