Saturday 22 June 2013




Chúa Nhật 23.06.13 
Tình cờ đọc được bài Thơ hay.


SẦU…NỮ SĨ II

Không thể cùng ai chia ấm lạnh
Đứng giữa dương trần ngó cuộc chơi
Tỉnh ra mới thấy mình hiu quạnh
Vỡ cốc lưu ly giữa chợ đời

Ai có đi ngang bờ vĩnh cửu
Với giải ngân hà lấp lánh sao
Cho tôi gửi gấm lời thi tửu
Như những linh hồn ấp ủ nhau

Thế hệ qua đi, người khắc khoải
Trời không nghe chuyện thế gian đâu
Vi vậy đừng kêu tôi…Nữ Sĩ
Chỉ đọc thơ tôi để thấy…Sầu

Những nơi thiếu phụ mơ thành đá
Là chỗ tôi ngồi viết: Tử, Sinh
Nay mai quẳng bút khô luôn mực
Vô Kỵ đâu rồi, hỏi Triệu Minh


Thị Điểm đâu rồi, hỏi Đặng Sinh
Trăm năm chinh chiến một u tình
Cho tôi vẽ lại chân dung ấy
“Đối kiếng, soi gương, tự vấn mình”*


Dương Như Nguyện

Friday 14 June 2013

Nuối tiếc nhau chi




 Tôi lặng lẽ đứng nhìn về phía cuối chân trời, tất cả chỉ là một màu xám đen,một màu xám như tâm hồn tôi trong lúc này.

Tình ngọt ngào thì tình cũng xót xa, hiểu vậy nhưng khi tình xa thì nó cướp mất của tôi  cả một quãng trời thơ mộng yêu đương đồng nghĩa với sự cô đơn lặng lẻ.Vậy mà thoắt vội tình xa, tôi lắng đọng biết bao kỷ niệm nhớ mong một bóng dáng  cao gầy khuất nẻo xa mờ không một lần trở lại. Ở phương trời xa nào đó…chắc gì anh còn nhớ?Ở nơi đây vẫn có một người trọn vẹn yêu anh , tôi vẫn chưa thay được bóng hình anh trong trái tim mình và tâm trí,quanh tôi chi là người xa lạ tôi hửng hở và trái tim tôi dường như sỏi đá, không một ai sưởi ấm được trái tim tôi trùng trùng nỗi nhớ, đắng một cuộc tình như rong rêu bèo bọt,Mưa vẫn rơi và gió cuồng nộ thét gào lòng tôi một mùa đông lạnh giá .Tôi khóc những giọt nước mắt nhạt nhòa cùng nước mưa quyện lại.

Bao năm  rồi tôi vẫn chờ mãi một lần gọi lại tiếng yêu.. tình đam mê giết đời tôi một cách không thương tiếc, tôi chợt thảng thốt hiểu mình mê muội điên rồ, mãi hoài nuối tiếc một cuộc tình đau nhói.Và để rồi những đêm dài thao thức nhớ anh gọi tên anh với những giọt nước mắt .