Tuesday 23 October 2012


Chiếc Lá Thu Phai - Trịnh công Sơn 


Về đây đứng ngồi 
đường xa quá ngại 
để lòng theo chút nắng bên ngoài 
Mùa xuân quá vội 
Mười năm tắm gội 
Giật mình ôi chiếc lá thu phai 

Người đâu mất người 
đời tôi ngốc dại 
Tự làm khô héo tôi đây 
Chiều hôm thức dậy 
Ngồi ôm tóc dài 
Chập chờn lau trắng trong tay 

Về thu xếp lại 
Ngày trong nếp ngày 
Vội vàng thêm những lúc yêu người 
Cuồng phong cánh mỏi 
Về bên núi đợi 
Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay 

Nằm nghe giữa trời 
Giòn vang tiếng cười 
điệu kèn ai buốt trong tôi 
Mùi hương phấn người 
Một hôm nhớ lại 
Hẹn ngày sau sẽ mua vui 

@

Một đêm thật dài ,thao thức và trăn trờ nhớ về một người lời thề nguyện ước còn giữ nơi đây.Nhưng cuộc đời sao mãi nỗi trôi những tháng ngày quạnh hiu .cô đơn một mình bên gường bịnh viện ôi thấy lòng đau.Chiếc lá thu đã phai rồi  và tất cà đã đồi thay.

Saturday 13 October 2012





Đợi Chờ / Đong Nhi Oct 11, '12 10:16 AM
for everyone


Một khi điều đó có thể sẽ khiến nước mắt em rơi
Và anh cất bước ra đi, có thể sẽ mãi mãi chẳng quay về
Buộc em phải chấp nhận sự thật quá đắng cay
Nhưng trong lòng ngậm ngùi đếm hết yêu thương
Đứng trước anh em vẫn gượng cười ...

Xin hôn anh, để anh mãi nhớ
Ở đây vẫn có một người đợi chờ
Nơi xa xôi, một nơi rất mới
Thầm mong anh được yên vui ...

Hãy nói với em rằng anh sẽ mãi luôn bên cạnh em mỗi ngày
Hãy nói với em rằng anh sẽ không bao giờ xa cách em 
Vì năm tháng sẽ khiến yêu thương nhạt nhòa
Và anh biết đối với con tim thật thà
Em chỉ cần tình yêu của anh thôi
Không bao giờ thay đổi ...
Không bao giờ anh hỡi ... !

Anh hãy vững tin dành trọng đam mê, 
Giấc mơ của anh nhé chàng !
Em sẽ mãi nơi này chờ mong anh
Dẫu bên đời thiếu vắng anh
Dù em biết mỗi sớm, mỗi đêm lạnh về
Dù em biết dẫu lỡ anh quên lời thề
Chỉ mình em phải khổ đau
Nhưng chàng ơi, vẫn yêu anh ... !

@Hai chử đợi chờ thật ngắn ngủi nhưng thế mà tôi đã đợi chờ một người trong suốt một thời gian thật dài trải qua nhiều năm tháng.Thế nhưng hình bóng người đàn ông đó không bao giờ phôi phai.Mà chỉ có một người đã mòn mõi theo thời gian một người thiếu phụ có đôi mất nâu buồn trông xa vời vợi nét bút chì vẽ không cỏn nữa mà chỉ còn một khuôn mặt nhợt nhạt và một vành môi  yếu ớt không một chút  tô son ...

Không biết bây giờ tôi đang chờ ai?Nhưng tôi vẫn mong và vẫn mong một người để nghe được hai tiếng "Em Yêu"