Tranh : Đỗ Duy Tuấn
Bất chợt nhớ lại một kĩ niệm ngày nào đó của một lảng tử một con người của Thiên nhiên .Xin gởi lại người một chút nhớ và vẫn mãi nhớ về một cuộc tình ngắn ngủi những mãi mãi không phai nhòa.
LẠC MẤT MÙA XUÂN
Lời Việt : Lữ Liên
Dìu em đến đem cho đời anh thôi hoang vắng
Tim ta say đắm đã yêu em trong cuộc tình
Giòng tháng năm đó đã cho tình yêu em tha thiết
Những ái ân để phôi pha
Ðành hỡi đuyên kiếp em bước đi trong chiều mưa rơi
Lặng đứng trên bến anh với trông thuyền ra khơi
Những tháng năm đếm lá theo mùa thu chết
Những thu chết
ÐK: ''
Xuân về cho cây xanh lá,
có riêng mình anh, lạc mất mùa xuân
Ðêm đêm nằm nghe hồn bâng khuâng,
Bên song anh trông đầu non trăng xế
Thương bèo trôi theo sông nước
biết bây giờ em lạc bước về đâu
Tương tư về thương đôi mắt nâu
Ðêm đêm tìm trong màn tối muôn saó'
---
Ngồi suốt canh vắng lãng quên sầu thương trong men đắng
Cơn say mê đắm sóng dâng cao ngọn thủy triều
Rồi thấy thấp thoáng bóng em chìm trong đáy cốc
Ðôi mắt ưu buồn thiên thu
Rồi nắng mai đến mây trắng bay khi tàn cơn say
Tình đã xa vắng nỗi nhớ vẫn còn đâu đây
Những tháng năm đến lá theo mùa thu chết
Những thu chết
Xuân về cho cây xanh lá,
cớ sao tình ta chỉ có mùa thu
Ðêm đêm nằm nghe hồn tương tư
Bên song đầu non tan canh bóng xế
Thương bèo trôi theo muôn hướng
biết bây giờ em lạc bước về đâu
Em ơi, chờ em đến kiếp nào ?
Xin cho ngày sau, mình mãi bên nhaụ