Có những giây phút chạnh lòng buồn và dường như nhớ mong một điều gì hay nhớ về một ai đó thèm một bàn tay... tâm trạng lúc này thật khó hiểu quá.Chợt nhớ đến những dòng văn của Hà Quang Paris sao trùng hợp quá nhỉ .
"...những hạt mưa không có hình hài đưa tâm trạng con người vào nỗi nhớ nhung vô cớ.
Thèm tách café màu hổ phách trong chiều mưa lạ lùng. Thèm cái hơi ấm phả nóng vào đôi bàn tay vừa dầm cơn mưa lạnh. Thèm nếm cái vị đăng đắng ngọt ngào có hương vị mê hoặc vị giác."
Lại một ngày trôi qua và bao nhiêu nỗi nhớ .
TCB