Nắng chiều dường như nhạt đi chỉ còn những làn mây mong manh với một màu xám trắng và những làn gió mang đẩy những hơi lạnh ẩm ước của mùa đông trên thành phố miền Tây sương mù.
Chiều Chúa Nhật thật buồn và tâm tư tôi tràn ngập những ngỗn ngang về cuộc sống và tình cảm khi nghĩ về một người.....
Bổng dưng từ đâu đó một tiếng chuông reo từ máy điện thoại cầm tay...
..
"Em đang làm gì đó ?
Oh hello anh ,,,,,
Tôi thật ngở ngàng không biết mình phài nói gì đây khi bên kia đầu giây là Thành
."Em có ở nhà không anh muốn gặp em ....."
Hình ảnh một người đàn ông mà tôi đã gặp và dành cho Thành tất cả những yêu thương nhất trong cuộc đời mình.
Thế nhưng cuộc đời đã quá khắc khe khi tôi biết Thành đã có người yêu rồi. .và tôi chỉ là một người đến sau ,Một nỗi đau tột cùng ,xót xa,chua chát buồn giận thương ,Khi tôi đọc được những dòng nhật ký Thành viết cho người đàn bà kia về những suy nghĩ của Thành .khi hai người giân nhau rồi chia tay nhưng người đàn bà kia biết rằng Thành đã gặp tôi thì người đàn bà kia lại muốn nếu giữ Thành lại .
Trong đẩu óc tôi tất cả mọi thứ trở nên đảo lộn ,Tôi không biết tôi phải làm gì với những sự thật bất ngờ .chợt đến với tôi.Tôi đã khóc thật nhiều và không muốn gặp Thành nữa...
'em sao không trả lời anh .."
Một chút lúng túng tôi không biết mình phài trả lời thế nào với Thành bên kia đầu giây,
" dạ em không có nhà ...."
Oh khi nào em cho anh gặp em anh muốn nói chuyện với em "
"Em đang đi làm xa lắm sẽ không gặp nhau được đâu anh ..."
Và cuối cùng những giọt nước mắt đã trôi chảy lấp đầy khóe mắt không biết từ lúc nào .Nếu như anh biết được rằng một mai em sẽ ra đi .....
TCB
26.06.16
No comments:
Post a Comment