Nhớ một người,một người xa lạ nào đó vô tình đã đi qua.tâm hồn tôi.Đã bao nhiêu năm tháng rồi..Tôi cứ ngở trái tim tôi sẽ không còn thổn thức nhưng sao tôi đang mang một nỗi nhớ, nhớ một hình bóng về một người mà tôi đã tình cờ gặp. cố quên đi, tôi cứ nghĩ, cố quên đi là không còn vương vấn, cứ nghĩ rồi sẽ qua những giấc mơ, rồi cuộc đời sẽ bình yên khi lòng bình lặng…
Người khách lạ chợt đến như khi những giấc mơ đêm vô tình gọi cửa, như khi nhịp tim một lần đập lệch đi so với quy luật bình thường, tôi đã từng biết rằng tôi và người mãi mãi sẽ là những hạt bụi đọng lại trên cánh cửa thời gian, cố tập cách quên đi để đi về một nơi chốn khác, bình yên hơn.
Hôm nay, tôi đã nhớ người, tôi giật mình hoảng hốt với trái tim và những ý nghĩ cuồng quay, xin định mệnh đã đi qua thôi đừng quay ngược lại, bụi thời gian đã đọng bám nơi cánh cửa cuộc đời tôi, xin đừng ai lau chùi làm mới lại những cảm xúc xưa kia…tôi muốn quay ngược lại về quá khứ, tôi muốn đi ngược lại tương lai để xoay vần tất cả, và người ơi, tôi làm sao có thể bắt mình quên đi nỗi nhớ cuồng quay về người đang đốt cháy lòng tôi.
Tôi nhớ người, chắc người cũng chẳng thể biết đâu, người bây giờ cũng đang xa lắm... với những nỗi lo bộn bề cuộc sống, với ngày trôi qua và đêm sẽ đến, cuộc đời người còn nhiều lắm những ước mơ tình cảm của người dành cho tôi cũng đẹp đẽ và thanh cao, người đón nhận tôi bên người bằng vòng ôm và nỗi nhớ, bằng bàn tay người nắm chặt tay tôi, bằng môi người áp vào môi tôi nóng bỏng, người đã trao cho tôi cạn kiệt tình người, cũng như tôi trao người những giấc mơ cháy sáng …
Tôi và người như hai kẻ đi ngược con đường mặc cho số phận, nỗi nhớ kia đang đốt cháy lòng tôi Tôi với tay tìm bàn tay người nắm trọn trong hư không.Tôi vẫn đi tìm tôi vẫn đi đến mòn dẹt cả đôi guốc thời gian, tôi cứ đi tìm mà không biết đích đến của đời mình,
Người hãy đi đi, đi trên con đường dành cho người, chẳng có hình bóng của tôi, người nhớ về tôi, hay quên đi để lấp đầy khoảng trống bằng một hình bóng khác …mặc kệ tôi loay hoay với nỗi nhớ về người, mặc kệ tôi nỉ non với trái tim mình, thổn thức…mặc kệ tôi lang thang qua từng góc kỷ niệm về người, để gió cuốn đi.
TCB
No comments:
Post a Comment