( image search)
Một ngày Chúa Nhật thật bình yên Mùi hương café nóng tỏa ra
ngào ngạt một cảm giác như tâm hồn không một chút muộn phiền vì lòng không còn
nhớ không còn vương vấn một điều gì …
Bổng từ đâu đó tiếng chuông điện thoại reng khiến tôi giật
mình thản thốt tôi nhắn nút để trả lời bên kia đầu giây anh Phú gọi tôi
Em,
Đang làm gì vậy?
Hôm nay anh muốn mời em đi ăn trưa
Như thường lệ tôi chỉ nhận lời anh trong những lúc tôi rảnh rổi hay mỗi khi tôi buồn vì chỉ có anh là
người bạn duy nhất có thể cho tôi trút hết những lo toan những chao đảo những đắng cay trong cuộc sống .Tôi và anh thân nhau như một đôi tình nhân dưới bao ánh mắt
mọi người . Phú yêu tôi và quan tâm chăm sóc cho tôi thật nhiều nhưng với tôi
âu đó chỉ là một tình bạn là một tri kỷ có lẽ trái tim tôi không còn rung động
bởi tình yêu của anh dành cho tôi Hay bởi vì giữa anh và tôi vẫn còn một khoảng
cách nào đó
Phố phường và những con đường của những ngày cuối tuần thật
náo nhiệt nhưng tôi vẫn lặng lẽ đi bên cạnh Phú người đàn ông hào phóng với bao
nhiêu mối tình Khi nắng khi mưa …bổng dưng tôi cảm thấy như có một điều gì đó
thật tội nghiệp cho những mối tình mong manh mơ hồ nào đó….
Hiểu được anh hiểu được những tình cảm cuốc sống của anh của
những hụt hẳng những thiếu xót bù trừ nào đó trong cuộc đời anh tôi không khuyến
khích anh hay phiền trách anh vì hai đứa
tôi chỉ là bạn một tình bạn đơn thuần
hay chỉ là tình yêu một chiều của Phú dành cho tôi tình cảm của tôi đã trao cho một người mà tôi luôn
mong mõi đợi chờ .
TCB
No comments:
Post a Comment