Monday, 13 August 2012



Kỉ Niệm Apr 14, '12 11:24 AM
for everyone

Category: Other
Hư ảo (Diệu Hương)

Ngàn lời thiết tha
về trong một chiều
Gọi từng dấu yêu
...vùi chôn muộn phiền
Xua tan một đời
một nỗi buồn riêng
Người vừa đến đây,
tình dâng ngập đầy
Nụ cười khát khao,
bờ môi ngọt ngào
Thầm bao lần hỏi,
tình nào lao xao?

Xin cho tôi được sống
một giây phút đến bất ngờ
Cho tôi mãi được ôm
trong tay
hạnh phúc ngỡ như mơ
Bao năm đi tìm kiếm,
một hôm trong đáy mắt nhìn
Trong mênh mông là em,
cho tôi lời ước vọng êm đềm !

Ngày rồi sẽ tan
Niềm vui rồi tàn
Một người bước đi
Vòng tay lỡ làng
Còn tôi ở lại
Một kiếp lang thang
Tình là gió mây
Tình đi khờ dại
Người rồi thoáng bay
Hồn ru miệt mài
Tình qua một lần
Tình vào hư không




Tình yêu vay mượn Jan 28, '12 6:08 AM
for everyone

Category: Other
Ta vẫn thèm khát khao lời em nói
nhưng ngày lặng im ,không một tiếng chào
em vồn vã hỏi thăm người gian dối
mà quên ta như kẻ lạ sơ giao
Ta không biết vàng thao giờ lẫn lộn
em phấn son còn chăn gối cho chồng?
dung nhan đó bao nhiêu người đưa đón
hạnh phúc này em bán lại ta không?
tình yêu này ta còn đi vay mượn
nên bao giờ cũng phải chiụ lỗ thua
trả không hết bao nhiêu lời và vốn
chung bây giờ đã khác thủykhi xưa!
hởi cô đơn,ta tìm mua hạnh phúc
tường giếng sâu ta nối lại sợi dây dài
đời nhiểu nhương nên chân tình quá mắc
đời dối gian ta còn biết tin ai?

Nguyentrieuanhtam

Tôi ngở ngàng và nhìn anh ..vâng anh đang dối lòng và anh đang dối một người luôn cả chính anh.Tôi thấy lòng mình chùng lại và một càm giác thật buồn.Tình yêu là gì.Tình yêu là chấp nhận và hy sinh là vượt qua những trăn trở những ràng buộc của cuộc đời để yêu. Để có được một tình yêu chung thủy tôi phài đánh đổi thật nhiều đau thương hơn là hạnh phút.Thế nhưng tôi vẫn là người thua cuộc...Với tôi tất cả chỉ là vay mượn tình yêu của tôi thật mong manh tựa như những giọt nước mỗi khi nó rơi xuống và nó sẽ tan biến trong hư vô.Tôi đang nghĩ gì và đang viết gì cho tôi và cho ai?
Anh,chỉ có sự cảm thông mình mới hiều nhau phải không anh Tôi tự trách mình vì tôi quá yếu đuối và để trái tim tôi sai khiến..rồi một lúc nào đó tôi thấy tim mình nhói đau vì yêu vì nhớ.Có những lúc tôi thấy mình buồn và nghĩ về cuộc đời về những thăng trầm trong cuộc sống khi tôi bị chao đảo Thật khó tìm cho mình một chổ tựa để bù đắp những hụt hẳn.Để bất chợt tôi thẩn thờ suy nghĩ đến những bản nhạc tình ca thật buồn,những bài thơ trử tình thật lảng mạng của những tâm sự sầu kín ưu ẩn những bài thơ không tựa không tên không thuộc về một người ôi ngọt ngào, ôi xót xa tha thiết,Ai sẽ hiểu và ai viết cho ai chỉ có ai mới hiếu ai.Tôi không thể vứt bỏ hay xoá nhòa vể một hình bóng tôi yêu say đắm mà Định mệnh đã khắc khe tách rời. Ôi một dòng sông mà hai lối rẻ.Tình yêu ơi tôi còn hy vọng gì ước mơ gì cho ngày mai.
Ngày mai bao giờ sẽ đến và ngày hôm qua mong gì trở lại hay chỉ còn những tiếng thở dài nức nở, mòn mỏi trong hư vô.Bao giờ ta sẽ gặp lại nhau.
Tôi đã tự biến mình trở thành một chiếc bóng lặng lẻ bên lề cuộc sống từ lúc nào của những cô đơn âm thầm tôi gôm nhặt những nỗi sầu vụng vở làm lại một nữa trọn vẹn cho tôi mai sau.Hiện tại tôi có được những gì khi tình yêu chỉ vay mượn.Và tôi đã vay mượn tiếng hát của Tuấn Ngọc trong những giây phút tôi tâm hồn tôi chợt nhớ vể một người."Xin lỗi Tuấn Ngọc ngưòi có tiếng hát giọng nói đã làm tôi say mê"
Viết cho một người mang tên Vũ .....vào một chiều thật nhung nhớ.





Hạ Trắng,Mây Đông mưa Tây Dec 26, '11 9:14 AM
for everyone

Category: Books
Genre: Romance
Author: Tác giả: Nc Th Bội Ngọc
Được sự đồng ý và cho phép của Tác giả Nc Th Bội Ngọc .
(Truyện Dài có thật )
Phần Một

"Allo, phải bác sĩ Bích Ngọc ở đầu dây? Tôi có một việc muốn báo cho bác sĩ ".
"Allo, xin lổi ai ở đầu dây? Luật Sư Huy phải không? Xin đợi một chút, tôi đang dự buổi hop. Một chút nữa tôi gọi lại anh được không?"
"Thưa bà bác sĩ, tôi là Luật sư Huy đây, tôi muốn gặp riêng bà bác sĩ, có chuyện nầy hay lắm !"
"Thôi mà, bà hay cụ với nhau chi vậy, nghe sao già khú quá lắm? Bỏ đi thầy ba. Bây giờ đã 4 giờ 30 rồi còn gì?"
" Tôi có thể đợi mà!"
Cuộc điện đàm đã khiến cho Bích Ngọc, y sĩ đặc biệt của tòa đại sứ Việt Nam ở Pháp phải bỏ dở nửa chừng buổi hop với các tuỳ viên khác của tòa đại sứ.
"Bác sĩ đến văn phòng của tôi trước 5 giờ chiều nay được không? "
"Chuyện gì mà quan trọng lắm vậy hả anh Huy?"
"Chuyện quan trọng thực mà! "
Tôi quay trở lại phòng hop, đầu óc tôi quay cuồng mông lung về câu chyện bí ẩn "quan trọng" trong cuộc điện đàm. Tôi ngồi nghe một cách miễn cưỡng những cuộc bàn thảo và khi đến lúc được hỏi ý kiến, tôi liền đề nghị ngay "Chúng ta đưa tay biểu quyết". Thế là cả phòng biểu quyết và buổi hop chấm dứt.
Tôi chạy ào ra xe, hối hả lái vòng dọc theo bờ sông Seine để tránh bị nghẽn xe trong giờ tan sở. Tới điểm hẹn, tôi chạy vội lên lầu ba đến văn phòng của luật sư Huy. Huy là luật sư cố vấn của tòa đại sứ Việt Nam ở Paris. Tôi ngồi xuống chiếc ghế nệm vải nhung rảo mắt nhìn quanh. Huy cầm một tờ giấy nhỏ tiến gần về hướng tôi đang ngồi. Tôi tự nói thầm một mình "chắc là phần thưởng quan trọng của mình đây" và cố đè nén nổi lo âu không để lộ cho Huy thấy.
2
Huy nói: "Bức điện tín nầy gửi bằng hệ thống vô tuyến viễn thông trong đó họ yêu cầu bà bác sĩ Bích Ngọc cần đến gặp một ông Francois Courtois nào đó ở Saint Tropez ".
Huy đưa cho tôi mảnh điện tín. Tôi nhăn mặt nhìn Huy:
"Saint Tropez? Anh nói cái gì? Làm sao tôi đi được?"
"Xuống Saint Tropez có gì mà không đi được chứ !"
"Ông Francois Courtois nầy là ai vậy?"
"Tôi không biết ông ta là ai, tôi chỉ ghi lại những lời nhắn gửi của ông ta nhờ tôi báo với chị rằng chị xuống dưới đó để được biết tin tức có liên quan tới mo^t người đàn ông Pháp có tên là Bertrand."
Tôi như từ cung trăng rớt xuống! Bertrand! Đã bao nhiêu năm qua tôi tưởng mình đã xóa bỏ được hình bóng đó và quên được câu chuyện không chung thủy ti lỗi tôi của ngày đó vậy mà giờ đây lại có chuyện trớ trêu như thế nầy.
Có phải người đó muốn gặp lại tôi và gặp tôi vào lúc nầy, để làm gì? Dạo đó chính miệng chàng đã khẩn cầu là hai đứa đừng bao giờ gặp lại nhau kia mà! Tôi với chàng ân ngghĩa kể như tuyệt, tình nồng như đã đứt lìa khi đứa bé gái, đứa con ti lỗi của chàng và của tôi đã chết ngay khi mới sinh trong phòng hộ sản. Chính chàng đã tận tay khâm liệm và chôn cất cho cái bào thai èo uột mới sinh. Tôi không được nhìn thấy mặt đứa con gái rơi của mình vì lúc đó tôi đang ở trong tình trạng hôn mê trên bàn mổ.
Ngày hôm sau, tôi vắng mặt không đến làm việc ở toà đại sứ. Tôi xuống Saint Tropez. Khi vừa gặp người gủi điện tín tôi hỏi ngay, không cần tự giới thiệu mình là ai:
" Thưa ông Francois, theo như lời lẻ ông nhắn gửi thì Ông Bertrand muốn gặp gặp tôi có phải không?
"Nếu tôi không lầm thì bà đây là bác Bích Ngọc phải không?"
Tôi trả lời cộc lốc:
" Đúng, Bertrand bây giờ ở đâu, sống chết ra sao? "
3
"Có thể ông Bertrand muốn gặp bà bác sĩ nhưng cái người đến đây nhắn gửi cho bà thì thật tình tôi không biết được có phải là ông Bertrand hay không. Có điều từ đó đến nay, đã hơn 2 tuấn lễ mò tìm địa chỉ của bà tôi mới biết luật sư Huy là người Việt Nam thường tiếp xúc với cộng đồng người Việtt cho nên tôi đành phải cầu may đánh điện nhờ ông luật sư tìm hộ và trao lại sự nhắn gửi của tôi. Và cũng từ đó tới nay hình bóng của người nhờ tôi đưa tin cho bà cũng biệt vô âm tín!"
"Người đó có nói thêm điều gì riêng với ông hay không? Người đó là ai ông có biết không?"
Francois chỉ nhún vai rồi trả lời dứt khoát:
" Tôi không biết! Nhiệm vụ của tôi chỉ là nhắn tin dùm ông ta, đáng lý ra tôi phải lấy tiềŠn lệ phí nhưng thấy người đó có vẻ sơ sát quá cho nên đành thôi không đòi tiền".
Tôi đứng dậy: " Cám ơn ông Francois " rồi vội vã bước ra khỏi phòng.
*
Trời Saint Tropez lạnh. Tôi đi lang thang trên đường phố mờ ảo trong sương chiều. Ngày đó tôi và chàng sóng bước, nhìn những cặp tình nhân đang âu yếm trong những gốc tối của đường phố Saint Tropez về đêm. Mười hai năm qua rồi. Tôi đã 2 lần nghỉ phép dài hạn trở lại Nam Việt Nam cùng với chồng với con của tôi ở bên đó. Tôi gặp Bertrand khi từ Việt Nam đi du học thực tập tại trường y khoa Mont-Pellier. Chàng đang học 2 năm cuối cùng. Một sự trùng hợp là chàng theo chuyên khoa quang tuyến trị liệu còn tôi thì cũng thực tập về môn đó.
Ngày tôi lên máy bay để sang Pháp du học chỉ có chồng và con gái đầu lòng 2 tuổi của tôi ra phi trưòng Tân Sơn Nhất tiễn đưa và sau đó, ở Pháp, tôi và Bertrand quen nhau ngay từ tuần lễ đầu tiên trong giảng đường đại học.
4
Dù đã có chồng, có con nhưng tôi vẫn trẻ và đẹp, gái một con trông mòn con mắt mà, ông bà ta ngày xưa tới nay thường hay nói như thế. Tôi tháo chiếc nhẩn cưới ra cất vào hộp ra điŠu như là tôi vẫn còn son giá chưa biết đàn ông! Chưa bao giờ tôi thổ lộ cho Bertrand biết là tôi đã có chồng có con. Tình yêu giữa tôi và Bertrand không phải là tình yêu sét đánh, không phải tự nhiên mà đếnn. Tôi chỉ muốn nương nhờ Bertrand trong việc học hành và nhất là để vơi đi phần nào nỗi bơ vơ cô liêu vì xa cách chồng con, và cứ như thế mà tình yêu giữa hai đứa nẩy nở không biết từ lúc nào. Bertrand mồ côi. Chàng làm lao công rửa chén đĩa ở một hàng ăn uống lớn để lấy tiền đóng học phí và sinh sống lây lất qua ngày. Lương hướng của chàng chỉ đủ để trả tiên phòng và mua sách vở còn ăn uống thì chỉ được ăn có một buổi tối do nhà hàng ban cho miễn phí. Trợ cấp tu nghiệp của tôi thuộc về loại trợ cấp cho hàng công chức hạng cao cấp của Nam Việt Nam đang du học tu nghiệp ở nước ngoài; một tháng trợ cấp tu nghiệp của tôi bằng hơn một năm tiền lương rửa chén của chàng. Từ phòng trọ, Bertrand phải đi xe đạp gần chục cây số mới đến ga xe điện ngầm để tới trường.
Tôi cao 1 mét 61, thuộc về hạng trường túc bất tri lao. Chàng đứng cao hơn tôi một cái đầu, lùn đối với người Âu nhưng với tôi thì thật là xứng đôi vừa lứa. Tuy nhiên dáng người chàng lại gầy nhom vì học và làm việc nhiều mà lại thiếu dinh dưỡng. Khi quen vừa được 3 tháng thì tôi bảo chàng đến ở chung với tôi gần trường học. Ngoài giờ học hành, tôi chăm sóc cho chàng hết mức. Tôi Không cho chàng đi làm nữa để cho chàng được thong dong mà chú tâm vào việc học hành và ái ân với tôi.
Sáu tháng xa nhà tôi nhận được hơn 30 lá thư của chồng và một số hình ảnh con tôi. Tôi muớn một hộp thư riêng ở bưu điện để cất giữ tất cả số thư từ, hình ảnh từ Việt Nam gởi sang.
Ngày thi thực tập cuối năm để lên lớp, tôi cảm thấy khó thở và bần thần khôn tả. Trong giờ thi môn thi thứ nhì tự nhiên miệng mồm tôi
5
cảm thấy có mùi nhợn tanh khó chịu khiến tôi phải chạy vội vào phòng vệ sinh gụt đầu xuống bồn cầu để‹ nôn mửa. Tôi sững sờ nhìn tôi trong gương soi: mặt tôi tái đi, người như bị say sóng, hơi thở tôi đứt đoạn. Tôi chợt nhớ lại hình như triệu chứng ói mửa nầy đã xảy ra với tôi cách nay mấy năm, ngày tôi vừa có chồng được chừng 2 tháng. Tôi há hóc nhìn mình trong gương rồi tự dưng nước mắt tôi trào ra. Vui? Buồn? Hối hận? Tôi rối bời, đầu óc tôi quay cuồng và quỵœ gụt xuống.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm ở bệnh viện. Chàng ngồi sát cạnh, người hốc hác thiểu não, tóc tai rối bù. Thấy thương chàng vô cùng. Tôi muốn nói nhưng miệng cứng đơ; tôi muốn vuốt tóc chàng nhưng tay như bại liệt nhấc lên không nổi. Nưóc mắt chàng ràng rụa, miệng chàng lẩm bẩm nói liên miên bất tận nhưng tôi chỉ nghe được những câu "Je t'aime, je t'aime, mon amour..." (Anh yêu em, anh yêu em, người tình của anh).
Trời ơi! Tôi là người tình của chàng sao? Còn chồng? Còn con của tôi? Còn cái bào thai trong bụng nầy? Tôi là hạng đàn bà nào? Lăng loàn mất nết hay mt thứ điếm hạng sang trá hình? Tôi yêu chồng, tôi yêu con tôi-đứa con ở Việt Nam-còn chàng tôi có yêu hay không mà sao lại có kết quả nầy? Chồng tôi ở Việt Nam hơn chàng mọi khía cạnh: học thức, đẹp trai, chìu vợ, cưng con, say mê và tận tụy với những nghiêng cứu, phát minh ở viện Pasteur Sàigòn. Còn chàng thì đâu có cái gì đặc biệt để tôi thương: ròm rõi, phong trần, nghèo đói, chưa có sự nghiệp vậy mà sao tôi lại có th‹ mang giòng máu của chàng trong thân xác nầy? Phải chăng cuộc đời của tôi lên cao quá nhanh cho nên tôi thầm ước ao trong tiềm thức những cái nhỏ nhoi bé bỏng ở dưới thấp? Vô lý !
Phải chăng ước mơ thời con gái còn đi học về một chàng hoàng tử tóc vàng mắt xanh trong tiềm thức đã chỗi dậy? Chồng tôi mắt đen tóc nâu, còn chàng thì tóc có màu vàng, mắt có màu xanh nhưng đâu phải là ông hoàng mà tôi từng ước mơ từ tấm bé. Và rồi tôi lại thiếp đi.
6
Trong giấc mơ tôi thấy mình bay bổng, hướng về đất mẹ Việt Nam, nơi đó có chồng tôi, có con tôi đang đợi chờ nhưng rồi bổng dưng như có một vật gì nặng như tảng đá quặn thắt đè lên bụng, kéo tôi rơi tuột xuống một vực thẫm. Tôi la lên kinh hoàng, tay chân tôi co quắp, người tôi cong lại như con tôm và miệng tôi thét gọi tên của chồng tôi, tên của con tôi.
Năm đó tôi phải thi lại môn xạ tuyến trị liệu còn chàng thì bị ở lại lớp. Sự đi đứng của tôi trở thành nặng nềŠ, chậm chạp kể từ tháng thứ 7 sau khi có thai. Chàng đã thấu rõ mọi chuyện và đó chính là nguyên nhân đã làm cho chàng hỏng thi.
Chúng tôi được nghỉ cuối khóa 3 tháng trước khi vào niên học mới. Đáng lý ra tôi phải về với chồng con ở Việt Nam trong mùa nghỉ hè nầy nhưng vì cái bụng quá lớn khó thể che giấu cho nên tôi đã tìm cách nói láo với chồng là bận bịu học thi cho nên không về được. Rồi Bertrand đưa tôi về một vùng quê và chìu chung tôi thật mặn nồng. Tôi kể ra hết hoàn cảnh của tôi, không còn cần thiết phải giấu giếm như lúc mới biếtt nhau. Chàng u sầu lắng nghe và dịu dàng bảo tôi xin đừng kể‹ tiếp.
Rong chơi với nhau một tuần thì bụng tôi nhói đau liên tiếp ba ngày liền. Bertrand vội vã mướn xe đưa tôi về Saint Tropez và đưa tôi vào ngay bệnh viện. Bụng tôi mới được bảy tháng, có lẽ nào lại rơi vào trường hợp sinh non? Tôi cố gắng trấn áp cơn đau để chàng khỏi lo âu nhưng mồ hôi trong người tôi cứ vã ra và tay tôi cứ phải bấu víu vào thành giường để gượng nén những cơn đau quặng thắt khủng khiếp. Hai tiếng đồng hồ sau đó tôi phải lên bàn mổ.
Khi tôi tỉnh lại thì chàng đã chôn cất xong đứa bé, đứa con gái má tôi chưa hề nhìn thấy được mặt !
7
Tôi ghé ngang qua mt quầy hàng thuốc lá, mua mt bao Gauloise. Những lúc lo âu và buồn rầu như thế nầy tôi thường nhớ tớ mùi thuốc lá quen thuộc của chàng. Tôi không hút thuốc, nhưng luôn luôn đốt thuốc cho chàng hút để được phì phà một vài hơi mãi rồi quen , không ghiền nhưng thỉnh thoảng lại nhớ. Mùi thuốc lá Gauloise có hương vị của mùi thuốc lá đen Jean Bastos ở quê nhà: nó không thơm như thuốc lá của Mỹ nhưng sẽ rất đậm đà khi nó sóng đôi với ly cà phê đen đậm đặc. Với điếu thuốc bốc hương gợi nhớ tôi tưởng chừng như mình đang ngồi trò chuyện với chàng thuở nào.
Tôi lật vội quyển sổ tay tìm số điện thoại của một người bạn gái ngày trước cùng học chung một lớp với chàng ở Mont Pellier:
"Allô, xin làm ơn cho tôi nói chuyện vói chị Allice."
"Allô, tôi là Alice đây. Ai đó?"
"Bích Ngọc đây, Allice ơi."
"Bích Ngọc đó hả? Trời ơi, thật là bất ngờ ! Tôi biết chị trở về Việt Nam rồi lại trở qua Pháp làm việc nhưng không biết tìm gặp chị ở đâu. Sao rồi ? Có khoẻ không? Chồng con thế nào? Hiện giờ chị ở đâu gọi tới vậy? "
"Cám ơn Allice, tôi vẫn khoẻ. Chồng và con gái tôi ở Việt Nam chỉ có mình tôi qua đây công tác ở tòa đại sứ Việt Nam tại Paris. Hiện tôi đang đi trên phố . . . ., ở Saint Tropez . . . một mình . . . "
"Xa xôi thế thì làm sao tôi tới gặp chị được? Đi du hí phải không? Chắc là vui lắm hả? Hay có gì đặc biệt cho nên mới tới nơi đó? "
"Allice biết rõ Bích Ngọc quá rồi mà, có ăn chơi du hí bao giờ đâu. Chẳng qua xuống đây vì có tinh tức của anh Bertrand..."
"Bertrtand hả? Cách đây gần một năm tôi có gặp anh ấy, khắc khổ bệ rạc lắm! Anh ấy có nói với tôi là anh sẽ rời Saint Tropez..."
Tôi đau nhói trong tim khi nghe Allice nói như thế. Ti nghiệp thay cho người tình cũ của tôi!
Giọng Allice tiếp tục:
8
" Khi gặp tôi, Bertrand có dẫn theo một đứa bé gái chừng khoảng 9-10 tuổi và hỏi tôi có biết đứa bé đó là ai không? Tôi nói với anh ấy "làm sao biết được" và Bertrand nhìn tôi rồi nói thật nhanh: " con của Bích Ngọc đó ! Allô. . . Allô. . . .
. . .Bích Ngọc đâu rồi ? . . . . Chị có còn nghe tôi nói chuyện không? Allô. . ."
Óng điện thoại rời tay tôi hồi nào mà tôi cũng không biết, tôi đứng chết sững. Cả một trời bảo tố đang nổi dậy trong tôi ! Trời ơi, đứa bé gái. . . . là con của tôi? Tôi có nghe lầm chăng?
Tiếng gọi Allô. . .Allô the thé của Allice trong ống nghe điện thoại giống như những mũi kim nhọn đâm xoáy vào tim tôi. Tôi đang ở đâu vậy? Tại sao tôi tới đây?
Mắt tôi nhìn trừng trừng ống điện thoại lủng lẳng chao qua chao lại trước mắt mà sửng sờ như người lạc hồn lạc phách. Tay tôi run lẩy bẩy, lòng tôi kinh sợ khi cầm lại ống nghe:
"Allô, chị Allice, tôi vẫn nghe đây... Chị vừa mới nói cái gì vậy? Chắc chị muốn phá tôi đó, có phải thế không?"
"Này, chị Bích Ngọc. . . kính thưa bà bác sĩ Bích Ngọc, tôi xin lặp lại rõ ràng cho bà bác sĩ nghe lời anh ấy nói với tôi: "Con gái của Bích Ngọc đó Allice".
"Sao lại có thể như thế được hở chị Allice? Chị có nghe lầm không?"
Giọng của Allice hét lên trong óng nghe: "Chị không tin tôi ư? Tùy chị, tôi là bạn của chị mà cũng là bạn của anh ấy. Quen nhau từng ấy năm tháng chị có thấy tôi tếu láo hay đùa phá lần nào chưa?"
"Bích Ngọc xin thành thật xin lỗi chị Allice, xin chị đừng giận. Thật tình thì hiện giờ tôi không còn biết gì nữa hếtt. Có thể anh ấy đùa với chị đó thôi... '
Đùa hả? Chị tưởng tôi không thể phân biệt được một đứa bé người Pháp chính gốc với một đứa bé lai có hai dòng máu Việt-Pháp sao? . "
9
Tôi móc vội ống nghe và chạy ùa ra khỏi phòng điện thoại công cộng. Tôi đang chạy trốn, tôi không còn muốn nghe chuyện đó. Allice nói láo, tôi không tin, không biết mà cũng không cần biết chuyện đó. Nhưng nếu như vậy thì tại sao từ Paris tôi xuống đây? Tôi điên mất rồi. Tôi đi thất tha thất thểu trong đêm lạnh như người mất hồn. Lòng tôi rối bời ngổn ngang trăm mối. Tôi đi thất thểu như thế cho đến hừng sáng thì lòng tôi mới bắt đầu lắng xuống và trí não tôi nói với tôi rằng phải bình tĩnh và nhìn thẳng vào sự thật. Tôi gọi lại Allice"
"Allô, chị Allice phải không? Bích Ng.c đây. . . Xin Allice tha lỗi. Tôi vì quá xúc động nên đã làm cho chị phiền lòng... Chị có còn vui lòng tiếp chuyện với Bích Ngọc nữa không?"
"Bích Ngọc khỏi cần khách sáo. Tôi chỉ mong chị hãy thực tế một chút vì đứa bé gái đó hiện giờ đang bơ vơ trơ trọi trong một viện mồ côi, nó cần phải biết ai là cha, ai là mẹ ruột của nó".
"Không được Allice ơi! Còn chồng, còn con tôi ở Việt Nam thì sao đây? Còn vị thế xã hội của tôi hiện nay nữa? Chàng bảo với tôi rằng nó đã chếtt từ khi mới ra khỏi lòng mẹ mà! Sao nay lại như thế! . . . Không ổn rồi chị Allice ơi!"
"Nếu Bích Ngọc đã nói thế thì thôi vậy. . .Tuy nhiên tôi vẫn cho chị địa chỉ nơi đứa bé hiện đang sống vất vưởng ở đó.
Chị nên ghi vào sổ tay kẻo quên: Viện mồ côi La Charité- Camargues. . . ."
*
Vùng Camargues là một vùng nhiều đầm lầy ở phía nam nước Pháp. Một số dân du mục tựu hợp về sinh sống ở vùng đó và xem đây như là giang sơn riên của họ. Đầm lầy, ao rạch bị che phủ dưới lớp lớp cỏ lau ngút ngàn. Vùng nầy cũng nổi tiếng là một nơi gây tạo bò giống cho đấu trường và cũng là nơi phát sinh nhiều người hùng đấu bò Matadors lừng lẫy không thua gì nhhững bạn đồng nghiệp của họ ở Tây Ban Nha. Tới Camargues người ta sẽ bị chìm vào khung cảnh âm u hoang dã nhu lọ†t vào vùng rừng U Minh của Việt Nam.
10
Viện mồ côi La Charité nằm chơi vơi trên một ngọn đồi thấp. Từ xa nhìn tới người ta tưởng chừng như mình đang trở về với những lâu đài u tịch của những vị lãnh chúa thời phong kiến xa xưa của nước Pháp. Đến gần hơn thì phải nói đó là tu viện la Charité mới đúng vì nét âm u chơi vơi và buồn thảm của nó. Nhưng chính ở đó lại là mt nơi bao bọc, một nơi dung thân cho những đứa trẻ bị đời bỏ rơi, những đứa con bị cha hoặc mẹ chối từ.
Viện mồ côi được chia thành nhiều khu. Mỗi khu cho mỗi lứa tuổi. Hoạt động của viện có tính cách từ thiện vô vị lợi, chỉ được nhà nước chu cấp mt phần nhỏ, còn bao nhiêu thì phải trông nhờ vào lòng thương xót hoặc hảo tâm của dân chúng.
Ÿ đây không có chuyện mầy đen, tao trắng, nó vàng; trắng, đen. vàng, xám đều là mồ côi cùng hưởng một nếp sống ân huệ do lòng từ nhân của những người khác ở ngoài đời cùng với những hy sinh của các nử tu chân phước.
Khu vực của lứa tuổi từ 10 đến 15 được gọi là khu thử thách của viện vì ở đó các trẻ mồ côi phải tập làm việc và học lấy một nghề chuyên môn như là hành trang vào đời của chúng.Cương kỹ của khu nầy cũng khó không thua gì trong trại huấn luyện binh lính quân dịch. Những trẻ ở khu đó chỉ có hai con đường để lựa chọn: hoặc cật lực làm việc và học tập hoặc âm thầm bỏ viện trốn đi bụi đời trở về cuộc sống hoang đàng cũ. Đó là khu của những đôi mắt khờ dại ngơ ngác, của những mảnh da xướt thịt vì làm lụng, của những nhức buốt vì răn đe lạnh lùng, của hiu quạnh, thiếuu thốn, của u buồn lẻ loi, đắng cay chua xót của những đầu óc non trẻ chưa hề biếtt mặt ai là cha, ai là mẹ của mình. Tất cả những hình nét sầu thảm đó cùng với mộtt hình hài bất hạnh đang ngồi kia, mảnh mai, ốm yếu như dáng dấp của một bóng trắng liêu trai, như lởn dởn, như ẩn hiện từ cõi âm ti hiện về.. Đoi mắt, sóng mũi , làn da, tất cả gọp lại thành một hình tượng phối hợp của hai vùng Âu Á cách biệt: Cái bóng dáng đang ngối bó gối đó là Bertrand Huyền Châu, con gái rơi của bác sĩ Thái thị Bích Ngọc.
*
11
Người ta lượm được HuyŠn Châu đang khi bất tỉnh, thoi thóp bên một vệ đường từ một vùng quê giữa Camargues và Saint Tropez. Không ai biết lý do vì sao cô bé nầy lại nằm bất tỉnh ở đó. Người ta vội vàng đưa vào bệnh việnn cứu cấp và khi tỉnh lại em gần như cấm khẩu không chịu hé môi để trả lời hoặc thưa hỏi. Em chỉ nghe, chỉ làm theo lệnh truyền như một cái máy, không thắc mắc, không đôi co, không đòi hỏi. Nếu chịu khó theo dõi người ta sẽ thấy những giọt nước mắt luôn luôn như sầu đọng trên mi của cô gái. Em khóc quá sớm và quá nhiều mà em cũng khép kín cuộc đời của mình một cách âm thầm lẻ loi cũng giống như đôi cánh cửa sắt nặng nề vô tình kia của việnn mồ côi La Charité đang đóng kín để giam nhốt những tâm hồn măng trẻ cô đơn.
*
" Thưa dì bề trên, tôi là bác sĩ Bích Ngọc từ Paris. . ."
Người nữ tu chẫm rãi ngước mắt lên nhìn Bích Ngọc rồi nở một nụ cười chào đón:
" Kính chào bác sĩ, hân hạnh được tiếp đón bác sĩ. Xin mời ngồi. "
Người nữ tu với tay cầm cái chuông nhỏ đặt trên bàn viết rồi rung nhẹ. Sau những tiếng leng keng ngắn gọn, một em gái người Phi Châu từ bên trong cửa phòng làm việc bước ra thốt lời bằng tiêng Pháp:
" Con kính chào dì bề trên. Cháu xin đón mừng quý khách ."
" Con pha trà mời khách. "
Người con gái cuối đầu thưa vâng rồi bước đi.
" Thưa bác sĩ, chúng tôi vinh hạnh được tiếp đón bác sĩ tại nơi thâm sơn cùng cốc nầy, thật là xa xôi và nhiêu khê mà cũng thật quý hóa lắm ! "
Tôi đi thẳng ngay vào vấn đề:
" Kính thưa dì bề trên, đây không phải là một cuộc thăm viếng ủy lạo, nhưng thực ra là tôi tới đây để dọ hỏi và tìm gặp một đứa bé gái."
12
Nét thất vọng hiện lên nét mặt của người nữ tu:
" À, ra là như vậy! Chúng tôi rất sẵn lòng."
Ngừng một giây để nhận định vvề Bích Ngọc, người nữ tu tiếp:
" Chẳnh hay đứa bé dó là gì của bác sĩ ?"
Tôi bối rối vì câu hỏi của người nữ tu:
" Dạ thưa nó là. . .con. . .của một người bạn gái rất thân của tôi. Người bạn nầy đã qua đời từ hơn mười năm qua. . . ."
"Đứa bé tên họ là gì, bác sĩ có biết không? "
Tôi ấp úng lập cập không khác gì như mình đang đứng trước một vị quan tòa để cung khai tội lỗi :
" Thưa không. . .Tôi chỉ biết cha của nó là một người Pháp. . ."
Người nữ tu xen vào ngắt lời trong khi tôi đang muốn nói tiếp:
" Và mẹ của đứa nhỏ là một người Á Châu có phải không?"
" Thưa đúng, người bạn gái là người đồng hương với tôi, một người Việt Nam sinh sống ở Pháp."
Rồi thì yên lặng, bồn chồn, dò xét, bức rức, nghẹn thở!
" Thưa bác sĩ, ở đây có khoảng ba trăm trẻ mồ côi trong đó có chừng sáu mươi đứa trẻ lai, mà theo tôi thấy thì những trẻ có hai dòng máu Âu Á đều đẹp một cách kỳ lạ nhưng chúng tôi thường không thể nào phân biệtt được chúng có cha hoặc mẹ là người Nhật, Việt Nam, Đại Hàn hay Trung Quốc. Nếu chúng tôi không nắm được những lý lịch của những đứa trẻ đó thì rất khó cho chúng tôi trong việcc điều hành viện mồ côi nầy."
Ngừng lại hồi lâu nhìn thẳng vào tôi, người nữ tu mời tôi uống nước rồi tiếp:
" Thực ra thì tại đây, tám mươi phần trăm trẻ mồ côi đều không có lý lịch rõ ràng. Vì thế tôi e rằng những điều bác sĩ cho biết để nhận diện đứa bé có thể không được đầy đủ lắm có phải không, thưa bác sĩ? Bác sĩ còn biếtt thêm được chi tiếtt đặc biŒt nào khác. . . chẳng hạn như mẹ nó
13
tên gì hoặc cha của nó là ai? "
Tim tôi ngừng đập, lưỡi tôi đơ ra, thân người tôi trở thành một khối chì nặng trĩu!
" Dạ thưa. . .hình như bố của cháu bé tên là . . . .Bertrand gì gì đó, tôi không rõ lắm! "
Đôi mắt của người nữ tu nhìn tôi khoan dung:
" Bertrand. . .? Ở nước Pháp nầy có hàng trăm, hàng ngàn người có cái họ là Bertrand đó thưa bác sĩ! Tuy nhiên cũng không sao, chúng ta chịu khó dò tìm trong bản đăng ký của viện, hơi mất thì giờ một chút nhưng chúng ta cứ thử xem sao. . ."
Người quản lý nhân sự của viện mang vào phòng hai quyển sổ đặt lên bàn theo lệnh cuả dì bề trên. Ngón tay của người nữ tu đè lướt trên những trang giấy, vừa tìm vừa đọc lớn. Tôi châm chú theo dỏi:
". . . Bertrand Julie, Bertrand Bearn, Bertrand Rosette, Bertrand Ducoy, Bertrand Sylvestre, Berttand . . ."
Người nữ tu bổng ngưng đọc rồi ngước mắt nhìn vềŠ phía tôi như muốn cầu viện. Tôi hồi họp, bối rối và chờ đợi.
" Nhờ Bác sĩ tới đây đọc dùm tôi tên nầy vì có vẽ như không phải kiểu tên của một người Pháp. . ."
Quyển sổ đăng ký được đẩy về phía tôi. Tôi nhìn xuống nơi ngón tay của người nữ tu đang đè trên trang giấy, mắt tôi nổ đom đóm, lòng tôi như mớ bồng bông, tôi đọc bặp bẹ như đứa trẻ mới tập đọc "Bertrand. . .Huyên. . . Châu..."- Huyền Châu với Bích Ngọc, hai viên ngọc quý, hai cái tên. . . có đúng thật chăng? Huyền Châu, một cái tên mà tôi và Bertrand đã chọn khi đứa bé vừa được bốn tháng trong bụng mẹ nó! Tay tôi bấu mạnh vào da thịt mình nhưng mà sao không thấy đau? Hai chữ Huyền Châu sờ sờ trước mắt mà sao tôi như bị mù lòa đen tối. Có cái gì đang đập ầm ập vào lòng ngực tôi vậy? . . . Người đàn bà trong lớp áo đen phủ kín kia không lẻ lại là vị quan tòa nghiêm khắc đang phán xét tôi sao?
14
Tôi nhìn quanh quẩn, hớt hải tìm ai đó để kêu cứu, quanh tôi như muôn vàn sóng vỗ chập chùng. . .Tôi đang rơi vào tình trạng hôn mê của một người mộng du; tôi thấy mình đang đưa tay vòng đón chồng con mình ở Việt Nam nhưng sao chồng tôi, con tôi cứ thụt lùi, thụt lùi mãi như chạy trốn, như chối bỏ. Tôi chạy theo gào thét kêu la, mời gọi nhưng lại có một cái gì đó ở phía sau kéo ghì tôi lại. Lương tâm của tôi, trách nhiệm của tôi đang dằng co. Tôi muốn đứng phắt dậy để chạy, để thoát ra cho thật nhanh nơi u ám sầu bi nầy. Tôi có quyền làm như vậy mà, ai cấm cản được chứ?
Huyền Châu, Bertrand, tôi hận, tôi ghét mà cũng thương hai cái tên đó.
Người nữ tu đã đứng sát cạnh tôi hồi nào mà tôi cũng không biết. Bà đưa cho tôi miếng khăn giấy và tôi mới biết rằng tôi đang khóc. Những giọt nước mắt dày xéo của người bại trận, những tiếng nấc của sự u ẩn lén lút.
Bàn tay dịu hiền của người nữ tu đặt êm trên vai tôi:
" Thưa bác sĩ, tôi đã hiểu. Bác sĩ không cần phải dấu diếm và che đậy với kẻ tu hành nầy. Cứ khóc, cứ nói ra, đừng ngại ngùng, bác sĩ sẽ thấy nhẹ đi. . ."
Tôi ôm choàng người nữ tu. Tiếng khóc được dịp bộc phát trào tuông.
*
" Thưa bác sĩ, cháu Huyền Châu nầy là một trong những đứa trẻ dễ dạy và ngoan hiền nhất của viện mồ côi La Charité. . ."
" Nhưng sao nó lại bỏ trốn đi? Tại sao lại như thế? Nó bỏ đi đâu mới được chứ? "
" Ở đây không có ai được ở không nhàn hạ. Chúng tôi tập cho các cháu sự bền bĩ chịu đựng cùng với sự siêng năng học hỏi làm việc..."
Bổng dưng tôi nổi cơn điên loạn và thét lên:
15
" Các người nói láo! Phải chăng các người đã hành hạ đứa nhỏ quá sức? Nó đâu phải là người tù khổ sai của các người!. . .'
"Xin hãy bình tĩnh. Chỗ nầy không phải là nhà tù. Không có chuyện hành hạ trẻ nít ở nơi đây. Huyền châu là một cô gái ngoan hiền và nhất là cháu đẹp không thua mẹ của cháu. Ở đây ai cũng quý mến và thương yêu Huyền Châu. Cháu nó không được giao cho làm những việc nặng nhọc hay khó khăn như những trẻ khác cùng lứa tuổi bởỏi vì viện chúng tôi thấy Huyền Châu quá còm cõi và sầu muộn lê thê! Huyền Châu trốn đi là vì một lý do khác: nó muốn đi tìm mẹ ruột của nó. . . . . ."
Thôi! Đủ rồi! Tôi khôn còn muốn nghe thêm. Tôi thẫn thờ bước ra khỏi cổng viện mồ côi sau khi vội vàng đặt lên bàn viết của người nữ tu một xắp bạc khá lớn. Trên kia, khung trời xám phủ đầu tôi. Gió lạnh, mưa gào vồ vập thân tôi nhưng tất cả chừng ấy cũng chưa sánh bằng với nỗi đoạn trường chơi vơi, chất ngất ở trong lòng. Tôi lại đi thất thểu trên đường quê vắng lạnh giống như đêm nào tôi cũng vừa mới thất thểu một mình trên đường phố vắng tanh ở Saint Tropez khi bắt được tin con gái rơi của mình vẫn còn sống.
Giờ nầy ở Việt Nam chồng mình đang làm gì, con mình đang làm gì ở bên kia phía trời Đông? Còn mình đang làm gì mà lưu lạc tới chốn nầy ở nơi trờ Tây? Lại cũng những câu hỏi đó, sao chúng cứ đeo đẳng, dây dưa theo mãi và tôi cứ phải lẩn quẩn không có cách nào để trả lời cho ổn thỏa.
Vẳng xa đâu đó tiếng đàn Tây Ban cầm nức nở, oán than của người du mục Gitane giống như tiếnng nhạc sáo u hoài của một dàn nhạc điếu tang.
Và tôi đi trong cõi bất định với nhịp bước lơ lửng của người mộng du, và cứ đi mãi. . . Tôi không còn biết tôi là ai. Quanh tôi là mốt tấm thảm màu đen xa rộng ngút ngàn; cạnh tôi là những bờ lau sậy rát buốt xém da; dưới chân tôi là bùn đất nhầy nhụa giống như ti lỗi giãi tràn nhơ nhớp trong con người của tôi hiện giờ.
*
16
Luật sư Huy thảng thốt khi nhìn thấy tôi trở về:
" Trời ơi! Trông chị kìa. . . Sao vậy? "
Quần áo tôi tèm nhem, người ngợm tôi đầy bùn đất, đầu tóc tôi rối bù như ổ quạ, mắt tôi thâm sầu, mặt tôi hốc hác, người tôi bệ rạc. Huy xô ghế chạy ra đón tôi và dìu tôi ngồ xuống ghế da:
" Cái gì vậy? Chị có làm sao không? "
Tôi không trả lời, chỉ gụt gật đầu nhẹ để trấn an Huy. Tôi cũng không biết phải ăn nói như thế nào. Làm sao Huy hiểu được. Tôi muốn lên tiêng trách Huy là đầu dây mối nhợ khiến cho tôi phải ra nông nổi như thế nầy nhưng chợt nghĩ lại thì thấy mình thật vô lý.
Làm sao tôi có thể trách Huy. Huy có lỗi gì đâu. Người gây cớ sự là tôi chứ có ai khác nữa. Chuyện chẳng có mới mẻ gì, nó đã xảy ra từ hơn mười năm về trước và Huy nào có biết ất giáp gì cho cam. Huy là một người bạn tốt nhưng không phải là một người để tôi có thể thổ lộ tâm tình riêng tư huống hồ lại là chuyện riêng tư tội lỗi làm vỡ tung thuần phong mỹ tục lâu đời của người Việtt Nam. Vì thế tôi quyết định dấu Huy về chuyện lang chạ của tôi. Huy bưng cho tôi tách cà phê nóng bốc khói. Tôi tỏ dấu cám ơn:
"Xin anh cho tôi một điêu thuốc lá có được không? . . ."
Huy chưng hửng, sửng sốt nhìn tôi hồi lâu rồi cũng phải làm theo lời. Thuốc lá của Huy hút là loại thuốc lá Mỹ Pall Mall, hương vị cũng hơi đăng đắng nhưng không thoảng được vị đặm đà của loại thước điếu J. Bastos của Việt Nam hoặc Gauloise của Pháp. Nhớ tới mùi thuốc Gauloise tôi lại nhớ tới Bertrand. Tôi muốn quên đi hình ảnh đó, tôi không còn muốn nhớ tới mùi thuốc lá quen thuộc đó nhưng khói thuốc Pall Mall quện vòng như đang vẽ lại bóng dáng người xưa. Tôi dụi nhanh điếu thuốc, cố xua đi hình ảnh cũ.
" Anh Huy này, tôi có một cô bạn cũng là người đồng hương của tụi mình. Trước đây chị ấy học cùng lớp với tôi ở đại học y khoa Mont Pellier. Chồng của chị ấy là Bertrand, nhân vật được đề cập trong bức
17
điện tín mà anh đã nhận dùm cho tôi đó. Chị ấy đã chết vì bị xuất huyết nội khi sanh đứa con đầu lòng. Sau đó thì đến lượt Bertrand cũng bị tai nạn xe hơi. Đứa con gái mười mấy tuổi của hai người tên là Bertrand Huyền Châu hiện giờ không biết lưu lạc ở phương nào! . . .". Tôi ngừng một phút lấy lại bình tĩnh để làm cho chuyện nói láo của mình được tự nhiên và thật hơn.
"Tôi xuống Saint Tropez rồi đi Camargues để dọ hỏi tin tức về đứ con gái nhưng viện mồ côi La Charité ở Camargues cho tôi biết là nó đã trốn ra khỏi viện từ hơn tháng nay!. . ."
Huy yên lặng và chăm chú theo dõi câu chuyện tôi kể. Tôi dựng chuyện thật khéo, tôi nói láo thật hay và Huy tin tôi hoàn toàn.
" Bây giờ chị tính thế nào? "
" Nhờ anh lục lạo tìm Huyền Châu hộ tôi . Đó là lời trăn trối và ước vọng cuối cùng của người bố Huyền Châu vì anh ta biết rõ tôi là bạn chí thân của mẹ đứa nhỏ."
" Chị bảo tôi lục lạo bằng cách nào? "
Tôi giả bộ trợn mắt nhìn Huy:
" Chưa gì dã muốn tháo thoát? Nầy ông bạn, tôi hỏi ông bạn câu nầy: ông có phải là bạn thân của tôi hay không? Trả lời đi ông luật sư của tôi. . ."
" Phải quá đi chứ! Nhưng nào có ăn nhập gì tới chuyện nầy? "
" Sao lại không ăn nhập gì, có ăn nhập lắm chứ! Mẹ của đứa bé là bạn thân của tôi thì cũng là bạn thân của anh chứ bộ ! Hơn nữa chị ấy cũng là người Việt Nam như tụi mình, không lý anh không muốn giúp?"
Huy đưa tay lên khỏi đầu, giọng nói của người bị bắt bí:
" Thôi đi bà bác sĩ ơi! Bà đem tình nghĩa đồng bào ruột thịt để chận họng chận cổ thì tôi còn biết phải ăn nói làm sao đây? "
Tôi đánh mạnh thêm:
" Thì thôi vậy! Có vẻ như là bị ép buộc, trả nợ quỹ thần. Không dám nhờ anh đâu! "
18
" Thôi mà chị Bích Ngọc, dồn nhau vào thế bí làm gì? Chị nhờ hay không nhờ là một chuyện nhưng giữa tôi và người mẹ của đứa nhỏ cùng là người Việt Nam với nhau lại là một vấn đề khác nữa! Tôi là người Viamt Nam nếu không giúp người đồng hương thì làm sao lương tâm được yên. Mình không làm không lẽ để Tây họ làm cho mình sao?

http://vantuyen.net/index.php/xml/index.php?view=story&subjectid=8995#.TviJBTXpMhW


0 comments

TÌNH YÊU ƠI ĐI ĐÂU ? Dec 7, '11 7:23 AM
for everyone

Category: Books
Genre: Romance
Author: Nc Thanh Bội Ngọc
Tiếng chuông reo từ chiếc đồng hồ báo thức khiến cho Thoa phải nhăn mặt càu nhàu trong cơn ngáy ngủ. Với tay nhận nút để tắt tiếng chuông reo, Thoa lộn người nằm trường mình trở lại trên chiếc giường rộng thênh thang. Giấc ngủ chập chờn mộng mị giờ đây đã tan biến và đầu óc của Thoa lại quay về với những chuyện lộn xộn đã xảy ra trong đêm hôm qua cùng với cuộc cãi vã dữ dội với Thành.

Nàng nghĩ có lẽ nên chấm dứt dây dưa giao hảo với Thành thì tốt hơn. Tính ghen tuông của Thành đã nhiều lần đi đến chỗ vô lý, đần độn, quá đà khiến cho Thoa không còn có thể chịu đựng thêm được nữa. Cuộc đời của nàng đã lắm long đong trắc trở vì những chuyện ghen tương bâng quơ, không có chứng cớ cho nên Thoa không còn muốn sống trong những bối cảnh tương tựa.

Thoa uể oải chỗi dậy rời khỏi giường, vào phòng tắm vặn vòi nước pha ấm xòa dội khắp tấm thân nõn nà cân đối. Các ưu tư phiền muộn trôi theo lọn nước ấm khiến cho toàn thân nàng cảm thấy nhẹ nhàng phơi phới như đang lượng bay trên vòm trời cao ngập tràn ánh nắng ban mai. Nàng ngắm nhìn mình trong gương soi rồi đưa đôi bàn tay xoa bóp khắp châu thân, mắt lim dim tận hưởng cái khoái cảm tuyệt vời từ sự nắn nót nhịp nhàng, thiện nghệ, len lỏi tài tình từ đôi bàn tay thân thương của mình.

Trở lại phòng ngủ, nàng mở tủ Thoa lựa chọn quần áo sắp vào vali để chuẩn bị đi thăm chị Ngọc và sau đó sẽ về Mỹ Tho hủ hỉ vài ngày với mẹ. Thoa vừa xếp hành trang vừa mỉm cười khi nghĩ tới chị Ngọc của nàng với ông anh rể tên Phúc hiện đang sai sưa lặn hụp trong niềm hoang lạc của một đôi vợ chồng trẻ mới cưới với cái thai nhỏ lúp xúp tròn trịa như quả bóng cao su mềm mại êm ái.

Sau đêm tân hôn, chị Ngọc đã diện thoại gọi về nhà để kể lễ hết mọi chuyện bí mật phòng the cho Thoa nghe: chị Ngọc, anh Phúc, cả hai đều là nai tơ ngơ ngác, chưa biết mùi đời cho nên, theo lời kể của chị Ngọc, hai người không biết phải bắt đầu thế nào trong việc ân ái vợ chồng: Phúc thì ngồi chống tay ở cạnh giường nhìn vợ mình ngồi co ro, bó gối che dấu ở cuối giường, giống như đôi gà chọi, con nầy đợi con kia ra tay trước! Mãi gần sáng thì cuộc chiến mới khởi sự ! . . .Thoa cười hô hố khi nghe chị Ngọc xưng tội ! Nàng cảm thấy thương mến chị mình vô cùng: trước khi rời gia đình đi theo chồng, chị Ngọc là một người con gái chí thú, đảm đang không biết ăn chơi phóng túng, không hẹn hò trai gái và chị vẫn còng nguyên vẹn trinh trắng khi lấy chồng. Anh Phúc thật có phúc khi lấy được chi Ngọc về làm vợ còn chị Ngọc đúng là người ăn ở có đức cho nên trời thưởng cho chị một người chồng còn mới nguyên xi chưa hề sứt mẻ. Gần đây cứ mỗi lần có dịp điện thoại cho nhau, chị Ngọc chỉ đề cập tới những công thức về dinh dưỡng kiêng khem, chăn tả, quần áo, bình sửa vân . . . vân . . . toàn là nhưng chuyện có liên hệ đến đứa con tương lai của chị. Niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ đó bộc lộ sáng lạng như ánh nắng bình minh đáng được mọi người chiêm ngưỡng.

Thoa không muốn ở chơi lâu tại nhà của vợ chồng chị Ngọc anh Phúc, không phải vì ngại ngùng khách sáo nhưng nàng sợ rằng trước cảnh hạnh phúc đầm ấm của hai người Thoa lại sẽ u sầu nhớ lại cuộc hôn nhân ngắn ngủi đầy cay đắng của nàng với Lộc. Lộc, cái tên đó sao cứ vẫn đeo đẳng, day dứt nàng như bóng ma trơi tiếp theo sau những dằng vật đôi co và đau đớn xảy ra giữa 2 người ? Càng đau buồn tủi hổ hơn nữa mỗi khi Thoa đến tìm gặp lại Lộc đễ giải quyết một vài gút mắc về tài sản chưa được 2 bên đồng thuận nhưng để rồi chỉ được Lộc tiếp đón bằng cái trề môi, nguýt mắt kèm theo thái độ thờ ơ lạnh lùng, coi Thoa như là một kẻ thù không đội trời chung !

Có tiếng đồn đãi rằng có một người đàn bà góa chồng đẹp lộng lẫy, khiêu gợi, giàu sụ, rất lẵng và rất dâm đang lăm le trói buộc và thúc hối Lộc làm đám cưới. "Lộc mà đi cưới con mẹ nạ dòng dâm loàn đó về làm vợ à? Còn lâu !", Thoa lầm bầm một mình như thế nhưng rồi nàng lại suy nghĩ: " Mà thây kệ họ, bây giờ thì ai cũng đã có cuộc sống riêng, cần gì mình phải mất công suy tư cho mệt óc mệt xác . Chỉ cầu rằng chuyện cưới hỏi tiền tài và xác thịt đó đừng diễn ra trước mắt của Thoa thì tốt cho nàng hơn. Dự định của Thoa bây giờ là xin nghỉ phép dài hạn để có thì giờ rong rủi đó đây mà vẽ vời sáng tác và phát triển tài nghệ hội họa của nàng. Thoa nhăn trán khó chịu khi nhớ tới những lần cãi vã bàn bạc với Lộc về chuyện công ăn việc làm của nàng. Nhưng rồi nàng lại tự nhủ thầm: "Cần gì phải nhớ lại hoài chuyện cũ cho khổ thân ! Mình đã ra toà xin ly dị và dự tính xin thôi nghề dạy học thì cứ như thế mà làm, còn nghĩ ngợi tới lui làm chi ?"

Từ lúc còn nhỏ, Thoa mơ ước trở thanh cô giáo và khi lớn lên nhất quyết thực hiện cho bằng được ước mơ đó. Anh Minh và chị Ngọc của Thoa không có một ước vọng xa xôi nào giống như Thoa. Hồi còn trẻ, họ đổi ý như ăn cơm bữa, họ nhìn đời với màu hồng phủ kính quanh họ. Rồi không hiểu vì lý do gì chị Ngọc co rút lại để an phận với vai trò của một thiếu nữ ngoan hiền, đảm đang trong gia đình còn Thoa thì cứ một con đường đã lựa chọn mà cắm cúi đi tới. Ba mẹ rất thương yêu Thoa vì Thoa là con gái út. Họ khuyến khích, cổ xúy cho Thoa đạt được mục tiêu do chính nàng tự vạch ra cho mình. Anh Minh trở thành kỷ sư hầm mõ và công việc của anh đưa anh chu du khắp nơi trong nước cũng như ngoài nước. Khi ba chết, mẹ muốn mọi người đều được cấp quy kỳ phận chồng vợ đề huề, sinh con đẻ cái để bà có cháu nội, cháu ngoại mà ẵm bồng nâng niu, hủ hỹ. Mỗi khi có dịp gia đình đoàn tụ gặp mặt nhau, anh chị em Thoa lại có dịp cười ngạo chọc phá người mẹ côi cúc về quan niệm cấp quy kỳ phận yên bề gia thất, có vợ, có chồng mang về ở chung dưới cùng một mái nhà ở Mỹ Tho với bà! Vậy mà mãi cho tới bây giờ thì cũng chỉ mới có chị Ngọc là đứa con "có hiếu" vì đã làm đẹp lòng mẹ 50 phần trăm còn 50 phần trăm kia thi mang theo chồng chứ không ở lại với bà như bà từng mơ ước! Rốt cuộc rồi người mẹ trở thành một goá phụ cô đơn trong căn nhà rộng mênh mong ở Mỹ Tho, sớm hôm nhan đèn tâm sự với miếng bài vị của ba trơ trơ câm lặng trên bàn thờ tổ tiên gia đình!


*

Thoa chăm chăm nhìn tách cà phê nóng một lúc rồi lại đưa mắt quan sát các chậu hoa ở phía ngoài ngạch thềm cửa sổ. Thoa rất hài lòng với căn nhà trọ của mình. Thoa đã sụt sạo tìm kiếm khắp cùng các vùng quanh chợ Đà Lạt mà không thấy có nơi nào vừa ý như ở chỗ nầy. Phòng ngủ thứ nhì của của căn nhà được Thoa bày biện sắp xếp lại thành một xưởng vẽ. Căn phòng vẽ nầy hồi trước có lẽ được dùng để ươm cây giống vì từ mái che, các cửa sổ, vách ngăn chung quanh đều được lọng kính để ánh sáng bên ngoài có thể tỏa ngập vào căn phòng. Những phần còn lại của căn nhà đều được sơn vôi màu trắng giống như những căn nhà ở vùng Địa Trung Hải bên Âu Châu. Phòng ngủ của Thoa thì rộng, thoáng hơn và thanh nhã . Sát cạnh phòng ngủ là một lối đi có trải thảm dẫn tới phòng tắm và phòng khách với vòm lò sưởi kiểu xưa trầm lặng và ấm cúng. Nhà bếp và nơi đặt bàn ăn là một khu nhỏ nhưng được Thoa chưng dọn gọn gàng tươm tất. Chủ nhà cho mướn là một bà lớn tuổi hiền hậu. Bà đã sửa đổi, xây cất lại để thêm 3 nhà trọ liền nhau phía bên trên để cho mướn. Căn của Thoa đang ở là căn lớn nhất. Hai căn kia, mỗi căn chỉ có một phòng ngủ. Có khách trọ mướn ở cùng chung một mái nhà khiến cho bà yên tâm và vui sống. Hình như chưa bao giờ bà lập gia đình mà cũng rất hiếm thấy bà con thân thuộc đến viếng thăm hoặc ở chơi với bà một vài ngày. Căn nhà nầy chắc là do cha mẹ chia gia tài để lại cho bà ngoài ý muốn của anh chị em dòng họ cho nên bị họ ghét bỏ, cô lập và không thèm tới lui viếng thăm chăng ?

Thoa tự chưng dọn cho căn gát trọ của mình, đồ đạt được chọn lựa kỹ lưỡng, màu sắc pha trộn hài hòa. Kết quả là một sự phối trí hỗn hợp vừa cổ điển vừa tân thời, thật độc đáo, thật nghệ sĩ. Đó là tổ ấm riêng tư của Thoa. Đó là mãnh không gian kỳ ảo mà nàng dành để hít thở suy niệm, để trầm tư và nhất là tạo hứng cho công việc vẽ vời hội hoạ của nàng.
Lúc còn ở trong phòng tắm, Thoa suy nghĩ: "Có nên cho chị Ngọc biết là Thoa đang tiến hành thủ tục ly dị với Lộc hay không?" Mãi cho tới khi nàng lái chiếc xe hơi 2 ngựa ra khỏi garage từ căn nhà trệt phía dưới, Thoa vẫn chưa dứt khoác là nên hay không nên nói chuyện đó với chị Ngọc. Thoa lại chợt nhớ tới một bức tranh mà nàng vừa vẽ xong từ tuần trước: nàng dự định mang bức tranh đó để làm quà cho chị Ngọc treo trong phòng của đứa cháu bé tương lai . Món quà nhỏ nầy do chính tay Thoa tạo tác và mong rằng nhờ nó mà Thoa có thể đánh lạc hướng chị Ngọc không còn bận tâm để hỏi han về việc lủng củng cơm không lành canh không ngọt giữa Thoa và Lộc. Thoa đậu xe gần hàng rào rỗi quay trở lên căn gát trọ của mình để lấy bức tranh vẽ. Khi trở xuống và trong lúc đang lay quay mở cửa xe thì giọng nói của một người con gái trẻ từ bao lơn của căn gát kề cận vọng xuống:

--"Kìa Thoa . . .Đi đâu đó ? . . .Sao sáng nay không qua chỗ của mình để cùng uống cà phê như mọi khi?"

Thoa phân vân một phút rồi gật đầu trong bụng nhgĩ thầm

Hương nhìn bờ vai và vòng cổ trắng ngần của Thoa trong chiếc áo màu xanh nước biển rồi khen:

--"Bồ mặc bất cứ cái gì đây cũng thấy hợp thời trang, đẹp và hấp dẫn . . . .Hãy nhìn xuống coi kìa . . Nó tròn lẳng, săng cứng, nhúng nhẩy, đây thấy thấy mà ham huống chi là mấy chàng đực rựa ! Và cái quần jean trắng ôm gọn bộ mông cũng tròn trịa và dính sát vào đôi chân trường túc! Sao mà mọi thứ trên người của bồ thứ nào cũng mời mọc quá vậy? Có bí quyết gì không, chỉ cho đây biết với ? Hay là nhờ đã có hơi đàn ông ? Ông trời rõ thật không công bình chút nào! Đây cũng chưng diện kiểu nầy mốt nọ, son phấn đủ hiệu mà vẫn thấy lem luốc !"

Thoa cười rộ:

--"Đâu phải tại ông trời mà cũng đâu phải nhờ hít hơi đàn ông như bạn nghĩ! Bạn khen người khác để người khác phải nhột nhạt khi so sánh với bạn đó! Gương mặt của bạn tuyệt hảo như vành trăng đầy khiến cho bất cứ ai nhìn thầy đều phải trầm trồ khen ngợi! Người đàn bà đẹp đâu cần phải se xua quần áo, phấn son ! . . ."

Hương hất ngược mái tóc dài đen mướt ra phía sau kèm theo một nụ cười hồn nhiên rồi nhìn Thoa:

--"Thôi đi bạn ơi, đừng có an ủi!"

Thoa và Hương là láng giềng rồi trở thành bạn thân. Họ gặp và biết nhau qua một buổi trà đàm tại viện đại học Kinh Thương ở Đà Lạt. Hương cũng là nhà giáo dù rằng với dáng vóc đẹp đẽ Hương có thể hái ra tiền một cách phong lưu nhàn hạ nếu nàng theo nghề người mẫu trình diễn thời trang. Người ta phải ngạc nhiên khi nghe nói Hương là một cô giáo ! Phải nói rằng Hương là một nữ minh tinh màn bạc tuyệt sắc và khiêu khích thủ vai thủ vai cô giáo trong một lớp học đầy dẫy những chàng thanh niên và đàn ông ngổ ngáo háo sắc mới đúng! Khi mới gặp nhau lần đầu Hương tỏ ý với Thoa là nàng có ý định tách riêng không còn muốn ở chung với 2 cô bạn gái nữa và đang tìm một phòng trọ để ở một mình và Thoa đã giới thiệu cho Hương căn gát trọ cận kề sát vách và giúp Hương dọn đến chỗ ở mới. Kể từ đó hai người trở thành đôi bạn thân thiết.

Thoa hỏi:

--"Bạn sẽ đi vào ngày hôm nay phải không?"

Hương nhún vai:

--"Chưa biết! Lát nữa Lê Sâm sẽ tới đây. Mình nói với anh ấy là sẽ về thăm mẹ ở Lâm Đồng để ngầm rủ rê anh ấy cùng đi ! Anh ấy không nói năng gì mà bảo rằng sẽ tính sau khi gặp lại mình sáng nay!"

Nói xong Hương rót cà phê vào tách cho Thoa:

--"Loại cà phê nầy đặc biệt lắm đó! Thấy tên hiệu hơi lạ nên mua về pha thử mời bạn uống xem thế nào. Không hiểu tạo sao lại có cái tên hơi "thối" một chút gọi là cà phê cứt chồn !"

Thoa bưng tách cà phê lên ngang mũi hít một hơi dài rồi nói:

--"Mình cũng nghe nói tới loại cà phê nầy từ lâu rồi nhưng chưa có dịp thử qua. Chồng mình kể rằng loại cà phê nầy được chế tạo bằng những hạt cà phê do những con chồn tinh ranh và khôn ngoan lựa chọn để ăn. Chúng chỉ chọn những trái cà phê thơm ngon, vừa chín tới, không quá non, không quá già để ăn. Hột cà phê từ trong bụng chúng không thể tiêu hóa được và theo phân của chúng mà ra ngoài và các chủ trại trồng cà phê phải bỏ công tìm dấu vết hang ổ của chúng để gom nhặt các hột cà phê từ các đống cứt chồn rồi mang về phơi, sấy rang một cách đặc biệt để dành biếu tặng bạn bè hoặc đãi khách. Đây là loại cà phê thượng hạng vì được chế tạo từ những trái cà phê ngon nhất trong một nông trại trồng cà phê. Vì số lượng thu gặt hạt cà phê nầy từ những đống phân chồn rất hiếm hoi và giới hạn cho nên không thể nào có đủ để sản xuất dư thừa và tung ra thị trường tiêu thụ trong dân chúng. Nắm được tâm lý ưa chuộng món lạ của người tiêu thụ cho nên họ mới tung ra nhãn hiệu cà phê cứt chồn để móc túi giới ghiền cà phê! Riêng mình thì cà phê nào cũng là cà phê, uống ít thì tốt cho sự tiêu hóa nhưng uống nhiều vào thì sẽ bị thức đêm trắng giờn con mắt và nếu ghiền cà phê lâu ngày thì sẽ ca bài hát ai đau khổ vì bệnh trĩ !"

Hương trề môi rùng mình:

--"Thôi! Đừng uống thứ nầy nữa ! Để mình pha loại cà phê khác! Nghe bạn kể mình hết muốn uống!"

Thoa giải thích:

--"Tại sao lại bỏ đi! Thử uống xem có mùi vị gì đặc biệt không ? Đừng bị ám ảnh vì hai chữ cứt chồn mà phí phạm một khẩu vị đặc biệt của người miền Nam khám phá ra ! "

Hớp một ngụm cà phê, nhâm nhi một giây, Thoa gật gù phê phán:

--"Thơm ngon và đậm đà hơn loại cà phê thường đó bạn! Cho dù không phải là loại cứt chồn chính cóng, thì ít ra đây cũng thuộc vào loại cà phê thượng hão hạng đắc tiền!"

Hương cũng bưng tách cà phê lên uống:

--"Cà phê nầy pha bằng vợt vãi như mình pha đây không biết có đúng điệu hay không?"

Thoa góp ý:

--"Theo mình nghĩ thì pha cà phê bằng vợt vãi hay bằng cái lọc cà phê đặt trên cái tách thì cũng vậy thôi, có điều pha cà phê bằng vợt vãi theo kiểu người mình thì nó sẽ chảy nhanh hơn và ít đậm hơn nhưng nhờ vậy mà chất cà phê sẽ nhẹ đi, ít gây tác hại kích thích thần kinh hơn."

Đặt tách cà phê xuống, Thoa lại hỏi:

--"Bạn thương anh Lê Sâm rồi phải không ?"

Hương gật nhẹ đầu:

--"Mình thương họ, nhưng không biết họ có thương mình hay không?"

Rồi giọng hương bổng trở nên lặp bặp:

--"Hương sợ sẽ mất anh ấy quá ! . . . Đã biết rằng thương như vậy là dại, là ngu, chỉ biết nhắm mắt yêu càng yêu trộm nhưng nhưng biết làm sao hơn một khi con tim đã làm chủ lý trí . . .Tối hôm qua đi chơi mình biết được vợ sắp cưới của anh ấy vừa đi du lịch Hồng Kong mới về ! Sau khi làm đám hỏi, anh ấy và bà ta đã có chuyện xích mích gây gỗ với nhau cho nên đám cưới mới bị hoãn lại và anh ấy lại quay về với mình khiến cho mình càng lặm nặng hơn trước. "

Thoa không mấy cảm tình với Lê Sâm nhưng nàng tội nghiệp cho cô bạn gái về tình trạng úp mở đi hàng hai của anh ta. Thái độ lưng chừng không dứt khoác của Lê Sâm khiến cho Thoa khó chịu. Anh ta muốn bắt cá hai tay: muốn có vợ già giàu sang đồng thời lại muốn đèo bồng thêm một người tình hờ trẻ tuổi xinh đẹp. Thoa tự nhủ thầm: .

Dưới con mắt của Thoa, Lê Sâm là một chuyên gia kinh tài đầy cao vọng, một người đàn ông lợi dụng thời cơ không có tình nghĩa.Thoa trình bày ý kiến của mình:

--"Nếu bạn thấy rõ Lê Sâm muốn bắt cá hai tay thì chẳng thà bạn dứt khoác với anh ta cho rồi, tội gì mà phải cù cưa kéo dài cuộc tình một chiều như thế! Bạn đẹp như hoa hậu thế nầy, có học như thế nầy thì thiếu cha gì vương tôn công tử giàu có đẹp trai chạy theo cầu cạnh, tội chi mà phải tự mình nuốt vào cái lưỡi câu ngạnh ác ôn kia ! . . ."

Hương gật gù:

--"Ý kiến của bồ có lẽ đúng . . .Đáng lý ra thì mình nên dứt khoác với anh ấy từ khuya rồi kia chứ kéo dài mãi như vầy thì thật là khổ ! . . ."

Một ý nghĩ chợt loé lên trong óc, Thoa đề nghị:

--"Tớ có một ý kiến với bậu như thế nầy: bậu điện thoại cho anh Lê Sâm nói rằng bậu sẽ vắng nhà để đi về Mỹ Tho với tớ ít lâu xem anh ta phản ứng ra sao? Có bậu cùng về, mẹ của tớ sẽ vui mừng lắm ! . . ."

Hương nhìn Thoa, giọng e ngại:

--"Bồ có chắc không? Không ai mời mọc mà tự dưng lết tới, liệu bác gái có hài lòng chăng?"

--"Bậu chớ có thắc mắc về mẹ của mình. Kể từ ngày ba qua đời, bà chỉ còn có cái thú vui trồng kiển chơi hoa và hợp mặt với con cái bè bạn cũ. Ước vọng duy nhất của bà hiện nay là có cháu ngoại, cháu nội để được bồng bế. Có một điều lạ kỳ là bà không chịu tin tớ và Lộc đã ly thân và vì thế tớ cũng không thể ước đoán được chuyện gì sẽ xảy ra cho bà khi bà biết được rằng chính cô con gái út của bà đã chủ động trong việc đưa đơn xin ly dị chứ không phải là cậu con rể Lộc "Số dách" (tức là số 1, bà thường gọi Lộc như thế) đã sinh sự với tớ !"

Hương thắc mắc:

--"Bồ đã nói hết cho bác gái biết chưa ? Thấy hình chụp đám cưới của bồ với anh Lộc thật là đẹp đôi, ai mà tin được hai người đang ở trong tình trạng đỗ vỡ!"

--"Có thể bà tin lời báo cáo của tớ nhưng lại cố tình xem như đó chỉ là chuyện đùa do tớ bày ra để trêu chọc bà!"

--"Tại sao bồ dùng hai chữ cố tình ?"
"Ai biết được mẹ đang nghĩ gì! Có thể bà không muốn từ chuyện đỗ vỡ của tớ gợi lại vết thương đổ vỡ của bà trước khi bà về làm vợ với ba !"

--"Bác gái bị đỗ vỡ trước khi về với bác trai ?"
Thoa không trả lời, chỉ gật đầu.

--"Bác gái có thương bác trai không? Còn bác trai thì sao ?"
"Theo lời ba kể lại thì:> Ngày đó mình còn trẻ chưa biết yêu cho nên không hiểu ý ba muốn nói gì cho nên chỉ nhoẻn miệng cười mà nói: và ba chỉ xoa đầu mình rồi mỉm cười xa vắng:
Hương bị chấn động:

--"Trời ơi! Tội nghiệp cho cả hai người! Nhưng nếu không thương thì về làm vợ người ta làm chi ?

Mắt của Thoa bổng rưng rưng, giọng nói nhỏ đi:

--"Không biết mẹ có thương ba hay không nhưng ngay sau khi mộ ba được lắp đất, từ nghĩa trang về nhà, mẹ vào phòng riêng của ba mẹ đóng cửa không chịu tiếp bất cứ ai rồi âm thầm uống hết một chay dầu nóng loại cực mạnh. Cho đến lúc được xe cứu thương đưa vào bệnh viện cứu cấp thì mẹ đã mê man ngất ngư, may mà cứu sống kịp nhưng kể từ ngày đó mẹ chỉ còn cái xác với thần trí mơ màn và hồn của mẹ thì có lẽ đi theo ba và . . người kia! Tội nghiệp cho cả ba người! Thôi tụi mình đừng nói tới nữa . . ."

Căn phòng bỗng trở nên trầm lặng. Hai tách cà phê trên bàn không còn tỏa hương bóc khói. Thoa đứng lên lững thững đi đến đứng sát cửa sổ, mặt quay về hưởng bàn cà phê:

--"Bạn có biết không, cứ mỗi lần gặp hay có dịp nói chuyện với mẹ, chỉ có câu trước câu sau thì bà đã hỏi > Mình nói thẳng :> thì bà sẽ lườm mắt rồi mắng >. Rốt cuộc thì lần nào mình cũng phải nói láo cho xuôi chuyện Nhưng sẽ bị bà hỏi vồn tới > Trả lời sao đây ?"

Hương tiếp lời:

--"Ngay cả mình đây còn chưa tin rằng bạn với anh Lộc lại đi đến mức tan vỡ như thế và trong thâm tâm lúc nào cũng cầu mong rằng chuyện đó chỉ là sự bày đặt của bạn để phá những người tò mò hay hỏi han quá sâu về đời tư của người khác đó thôi!"
Thoa bước tới gần vỗ vai người bạn gái:

--"Ừa, thì cứ cho là chuyện nói đùa đi! Miễn sao bậu thấy tớ tươi vui yêu đời là đủ rồi phải không? Còn chuyện của bậu thì tớ cũng chỉ đưa ý kiến chứ không xúi phải nghe theo . . .Nếu thuận tiện thì tụi mình cùng nhau về Mỹ Tho chơi ít lâu, còn nếu bậu không thể xa người ta thì . . .tùy bận!"

Thoa rảo mắt nhìn quanh. Khu gia cư nơi vợ chồng chị Ngọc ở nhà nào cũng có sân cỏ rậm xanh mát mắt. Thoa chợt nhớ tới gương mặt rạng rỡ hạnh phúc của người chị khi hai vợ chồng anh chị dọn ra riêng về căn nhà mới mua nầy. "Vợ chồng trẻ nào lại không vui sướng khi được ra riêng", Thoa mỉm cười một mình. Chị Ngọc là một người vợ tâm đầu ý hợp cho một người đàn ông trẻ nhiều cao vọng như anh Phúc. Không như lúc còn ở nhà với gia đình mẹ cha, bây giờ chị Ngọc rất thích được chồng dẫn dắt đi đây đi đó, tới những nơi đô hội tiệc tùng, chưng diện, góp mặt tại những câu lạc bộ nổi tiếng ở các vùng Sài Gòn-Chớ-Lớn-Đà Lạt để được giao tiếp với những giới làm ăn giàu có hay trò chuyện với các giới văn nghệ sĩ đang lên. Có vợ bên cạnh, anh Phúc kể như mình lúc nào cũng có sẵn một nhà cố vấn đẹp đẽ xinh tươi và lôi cuốn để thu hút các nguồn hợp tác làm ăn từ những "ông" có máu mặt. "Thiệt là hay, ngày nào như thế, bây giờ lại thế !" Thoa gật gù nhận xét người chị của mình.

Thoa lái xe chầm chậm vào một sân hẹp trán xi măng rồi ngừng lại trước căn nhà trệt vừa mới được sơn phết lại cho mùa Tết vừa qua. Cấu trúc căn nhà đơn giản nhưng được xây cất theo kiểu nhà Tây cho nên thấy rộng và thoáng. Nàng rùng vai nhìn chiếc xe lọc cọc 2 ngựa nhõng đít của mình rồi lại nhìn sang chiếc xe Peugeot 404 bóng loáng của vợ chồng chị Ngọc rồi lắc đầu nghĩ ngợi: "Biết bao giờ mới được rớ tới một chiếc xe mắc tiền như vậy!"

Mỗi lần tới đây, Thoa thường hay đi vòng qua cửa bên hong để đi vào. Lần nầy nàng dùng chân đá vào ngạch cửa trước để gọi chị Ngọc vì nàng đang bận bịu tay xách, tay ôm. Chị Ngọc mở cửa thản thốt, vui mừng:

--"Kìa Thoa, đi đâu vậy, vào đây . . .Tưởng cô đã xuống Mỹ Tho thăm mẹ rồi mà? Thật là bất ngờ . . .Gì mà lĩnh kỉnh vậy, đưa đây chị cầm cho . . ."
Ngọc tiếp tay xách bức tranh và chậu hoa phong lan đặt xuống nền thảm gần bộ sa-long rồi choàng tay ôm cứng Thoa vào lòng, miệng líu lo rộn ràng:

--"Bức tranh em vẽ phải không? Hồi nào mà đẹp vậy? Cho chị hả?"

Thoa gật đầu ôm vai Ngọc:

--"Biếu chị đó, để treo trong phòng của cháu . . .Chị có chê thì cũng không sao."

--"Chê? Giởn hả? Chính tay cô vẽ cho cháu dễ gì mà chê?

--"Nét vẽ của em còn yếu lắm, sợ người ngoài ngắm nghía lại chê nầy chê nọ vì vậy mới muốn chị treo nó trong phòng riêng của cháu . . ."

Thoa lùi người lại ngắm nhìn chị:

--"Yên, đứng yên cho em coi một chút, đừng cử động gì hết . . ."

Ngọc nghe theo nhưng thắc mắc:

--"Bụng dạ chang bang như thế nầy không thể làm mầu cho cô vẽ được đâu, ngắm nghía làm gì cho tốn công . . ."

--"Không cần phải hỏi mà chỉ cần nhìn thấy sự nẩy nở toàn diện và tuyệt hão thân người của chị, em cũng biết là chị đang sống trong niềm hoan lạc và hạnh phúc vô biên trong cuộc sống ái ân kỳ thú và trong sự nôn nóng đợi chờ sự ra đời của tác phẩm tình yêu của anh chị . . ..Em muốn vẽ một bức tranh chị khỏa thân có cháu nằm trong bụng như thế !"

Ngọc xua tay hốt hoảng:

--"Trời ơi, muốn gì ác ôn vậy? . . .Có ai vẽ như thế bao giờ, kỳ chết ! . ."

Thoa cất tiếng cười thật phóng khoáng:

--"Gì mà kỳ? Nếu em có bầu và có thân hình đẹp như chị thì em sẽ nhìn em trong gương mà tự vẽ cho mình, vẽ nhìn từ phía trước, từ trên xuống dưới rồi treo ngay giữa phòng khách!"


Ngọc giẫy nẩy:

--"Thôi đi, không được đâu! Người ngoài ngắm tranh mà biết được thì độn thổ . . ."

--"Tại sao phải độn thổ? Có gì xấu? Sao chị ẹ quá vậy? Tưởng chị đã lột xác rồi nhưng sao còn quan niệm thụt lùi? Bức tranh khỏa thân của một người đàn bà đang mang thai có gì gọi là sai quấy tội lỗi? Đa số phụ nữ còn trẻ đều nghĩ như chị, cho rằng người khác nhìn thấy thân thể của mình theo kiểu bà Evà là một điều ô uế, tội lỗi? Còn ngắm nhìn chân dung của một bà cụ da dẻ nhăn nheo, tóc tai bạc phếu, mắt híp lim dim, ngực mông bó ép trong nhung lụa giống như đòn bánh tét rồi được treo ở một vị trí thật trân trọng trong phòng tiếp khách thì chắc sẽ làm cho khách khứa tới thăm thoải mái hài lòng hơn và bà cụ sẽ được lên thiên đàng? Nhiều cô nhiều bà lúc còn trẻ đẹp xuân xanh cứ ru rú che che dấu dấu sợ người khác nhìn thấy, chỉ muốn một mình ảnh thấy mà thôi, để chờ cho tới khi mọi thứ đều xẹp xuống, rồi nhìn thấy thân hình đẹp phơi phới của một hiếu nữ lồ lộ trên trang bìa của một tờ báo mà phê phán hồi đó đây còn ngon hơn cô nầy nhiều nhưng trong lòng thì tiếc nuối phải chi hồi đó ảnh chụp để giành cho mình một tấm hình như thế! . . ."

Ngọc chống chế:

--"Cô có tấm hình nào kiểu đó không mà xúi người ta ?"

--"Chị muốn xem? Hôm nào em mang tới cho mà xem, anh Lộc chụp cho em hằng chục kiểu . . ."

--"Thôi đi cô ơi, cứ để đó mà khoe với thiên hạ, còn đây thì đã nhìn cô đến phát chán từ ngày cô mới lọt lòng, lạ gì mà phải xem với xét . . ."

--"Không vẽ bây giờ, nữa già đừng nuối tiếc đó!"

--"Còn lâu mới nuối tiếc . . "

Thoa ôm Ngọc vào lòng:

--"Bà ngu thấy mồ bà ơi ! . . . .Chỉ còn 3 tuần nữa thôi phải không ?"

--"Đúng đó, chị nôn quá chừng !"

Thai nghén càng làm cho người đàn bà đẹp thêm: làn da căn hồng, mái tóc có vẻ mượt hơn, đôi bồng đảo căng lớn và đầy tràn nhựa sống tươi mát.

Thoa đề nghị:

--"Trời đẹp quá, mình ra ngoài hàng giậu ngồi chơi cho thoải mái. Không còn mấy ngày nữa trời lập đông rồi! Nghĩ tới cái lạnh cắt da của xứ Đà Lạt nầy mà phát run.

Ngọc cũng thích trồng hoa, cùng một sở thích như mẹ và em gái . Cả ba người đều cho rằng nhà mà không có cỏ cây hoa lá là nhà hoang còn nhà không có tiếng trẻ thơ nô đùa phá phách khóc la là căn nhà chết.

--"Uống gì không?"

Thoa lắc đầu và liền đề cập tới chuyện của mình:

--"Nói cho chị nghe chuyện nầy: hôm qua em đã nộp đơn xin ly dị rồi! . . ."

Ngóc nguýt mắt:

--"Cô đừng có giỡn, hết chuyện chọc phá rồi sao?"

--"Thật đó! Bộ chưa tới lúc sao? Đợi tới chừng nào nữa? Em và Lộc đã sống riêng quá một năm rồi còn gì, biết đâu một trong hai đứa tụi em đang có người muốn tái giá để lập lại cuộc đời, vậy thì tại sao cứ dây dưa kéo dài?"

--"Cô ly dị gắp để làm đám cưới với Thành? Chị phản đối đó!"

Giọng Thoa trêu chọc:

--"Làm vợ của Thành cũng được, có sao đâu! Thành đẹp mã, hoạt bác, có tiền, kinh nghiệm làm tình, biết chìu chuộng, chê vào đâu chị nói thử coi ?"

--"Cô đừng có khùng! Hắn không đáng rờ tới móng chân của cô nữa là đòi cưới cô làm vợ . . .Phải có anh hai Minh ở đây thay mặt ba mẹ trị cô mới được, hư vừa vừa dùm cáí coi, được hôn? . . ."

Nói xong Ngọc lại thấy thương đứa em gái:

--"Chuyện lấy Thành là chuyện giỡn thôi chứ cô đời nào lại như thế? . . .Còn chuyện nộp đơn ly dị, làm gì mà lòng lộn lên như nước nóng đỗ trong quần vậy? Cứ từ từ coi nó ra làm sao cái đã rồi sẽ tính . . ."

--"Thôi đi bà ơi! Bà sướng quá trời rồi tưởng ai cũng được như bà hết! Tính với toán gì nữa? . . .Nhường ông Lộc cho bà đó bà nhảy vô lãnh đi, đưa ông Phúc đây cho tui, tui tính vậy đó! . . ."

Mắt Ngọc sụp buồn:

--"Trầm trọng dữ vậy sao? Lộc phản ứng thế nào khi biết cô nộp đơn ly dị?"

--"Em không biết! Chị đã biết là hai đứa tụi em chẳng thèm nhìn mặt nhau cả năm nay rồi. Có lẽ luật sư của em đã tiếp xúc với luật sư bên kia . . ."

Rồi giọng nói của Thoa cay đắng:

--"Chắc không có gì trắc trở vì em chẵng có đòi hỏi quyền lợi gì hết, em đi ra tay không! . . ."

Ngọc thương hại ôm đứa em vào lòng:

--"Chị thật buồn cho cô ! Niềm đau của cô thật ray rứt và chua xót! Đẹp đôi đẹp lứa như vậy mà tan vỡ, thật không thể hiểu nỗi, ông trời thật oái oăm! Đúng là trời xanh quen thói má hồng đánh ghen! "

Thoa cười gượng:

--"Không sao đâu, thử coi ông trời đày đọa em tới bao lâu! Có điều nan giải là không biết phải giải thích làm sao cho mẹ hiểu đây . . ."

--"Thì đừng giải thích !"

--" Em cũng tính như vậy! Sợ mẹ biết, vết thương lòng ngày trước của mẹ lại tái phát, nguy hiểm lắm! . . .Còn điều nầy nữa: em sẽ xin nghĩ phép dài hạn, tạm ngưng dạy học để có thì giờ trao dồi nghiệp vẽ của em . . ."

--"Cô muốn chạy trốn xa Lộc thì có chứ vẽ với vời gì!"

--"Đâu phải vậy. Nghề của em là dạy học nhưng nghiệp của em là hội hoạ. Phần gia tài của bà nội để lại chia cho em đủ để em có thể sống tự túc và thực hiện được ước mơ trở thành một hoạ sĩ . . ."

Ngọc lo âu:

--"Cô định đi đâu?"

--"Chị khỏi có lo mà! Em lớn rồi, suýt chút nữa thì có con trước chị nữa chứ bộ, còn nhỏ nhít gì đâu để chị với anh hai cứ tò tò theo dõi trông nôm coi chừng. . .Chỉ vài tháng thôi chứ không bỏ Đà Lạt đi luôn đâu. Em về với mẹ và vú. Căn nhà 3 gian một cháy của mẹ ở Mỹ Tho rộng thênh thang đang thiếu người ở, bỏ mẹ một mình hoài cũng tội nghiệp! . ."

Mắt của ngườ chị rưng rưng:

--"Cô không bỏ đi trước ngày nhìn thấy mặt cháu đầu lòng của cô chứ? Chị thèm có anh Phúc và cô có mặt ngày chị vượt biển . . ."

Thoa ôm ghì người chị:

--"Em muốn có mặt cùng với anh Phúc, không bỏ chị mồ côi một mình trong phòng hộ sinh nhưng không biết có được không. Bây giờ em phải về căn gát trọ của em kẻo Hương nó trông. Kỳ nầy về Mỹ Tho em dắt Hương đi theo để né tránh cái anh chàng bắt cá hai tay Lê Sâm một thời gian xem sao. Thứ gì mà tham lam ham hố quá chừng, hại cả một đời con người ta! . . . Thôi, gởi lời em hỏi thăm anh Phúc, em về ."

--"Nhớ nói cho mẹ biết là hãy yên tâm về anh chị và cháu ngoại. Còn chuyện ly dị của cô . . .Lộc là người có thế lực, coi chừng cô bị rắc rối lôi thôi trong việc tranh tụng đó!"

--"Em có nghĩ tới chuyện đó nhưng một khi gương đã vỡ, bình đã tan rồi thì bao phủ phàng thua thiệt em đều phải chấp nhận. Hơn nữa có một mụ góa chồng giàu sụ tên là Alice đang đeo theo Lộc như đỉa đói thúc hối Lộc làm đám cưới để bao che đứa con không biết là của ai trong bụng nhưng vẫn còn bị kẹt vì tờ hôn thú giữa em và anh ấy. Thà rằng em chủ động khởi xướng việc ly dị cho rồi, càng nhanh càng tốt, tiện lợi cho cả hai bên . . ."

Khi đã vào ngồi trong xe, Thoa còn nói với trở lại:

--"Về tới Mỹ Tho em sẽ gọi điện thoại báo cho chị . Khi nào sinh thì nói anh Phúc báo ngay cho mẹ và em biết . . .Chắc là con trai đó, nhìn cái bụng thì biết . . ."

Ngọc mỉm cười nhìn đứa em:

--"Nhớ gởi lời chị thăm Hương nghe."

Thoa nằm trên nền cỏ xanh mượt dưới bóng mát của hàng dừa rợp lá, ngửa mặt nhìn lên nền trời, tay chân duỗi thẳng thoải mái. Nơi nầy là một địa điểm ưa thích nhất của Thoa mỗi lần về Mỹ Tho thăm mẹ. Ngày còn bé thơ dại, Thoa thường ra đây nhìn lên khung trời xanh để mơ màng du hồn phiêu bạt vào những thế giới thần tiên mộng ảo được ba, mẹ kể từ những chuyện đời xưa hay đọc được qua sách vở. Sau khi ăn điểm tâm tô bún mắm Mỹ Tho "ngon ơi là ngon" do chính tay mẹ làm, Thoa liền ra ngay chỗ nầy để tìm lại những giây phút riêng tư một mình không có người ngoại lai quấy rầỵ

Khác hơn chị Ngọc, Thoa thích những khung trời bao la vời vợi. Nằm ở đây Thoa nhớ lại những ngày chưa ly thân, Thoa và chồng thường về nghĩ cuối tuần nơi sở trà chạy dài ngút ngàn ở Di Linh và trong những dịp như thế Thoa thường ăn mặc gọn nhẹ quần Jean áo sơ mi lụa màu xanh biết để đi bộ rảo quanh sở trà suốt buổi sáng để tìm cảnh trí đưa lên khung vẽ. Những ngày nghĩ cuối tuần như thế thật ngắn ngủi trôi mau với Thoa và sau đó lại phải hối hả quay về Đà Lạt cho kịp đi dạy đúng giờ giấc vào sáng thứ hai. Thời gian nghĩ ngơi và gần nhau quá ngắn ngủi, không đủ e ấp nâng niu, không đạt tới chỉ số tột đỉnh của yêu thương mặn nồng khiến cho Lộc bực bội rồi lần trở thành cáu kỉnh bực dọc với nghề dạy học đúng giờ giấc thẳng bon của Thoa. Thêm vào đó Lộc bắt đầu ghen tuông bóng gió rồi hằng học quạnh hẹ tiếng chì tiếng bấc với Thoa một cách không đâu vô lý khiến cho Thoa từ tình trạng bức rứt khó chịu rồi lần đi tới đau khổ buồn tủi thật nhiều đến độ có lúc Thoa không còn cảm thấy thiết tha gì với tình ân ái vợ chồng với Lộc và từ dạo ấy tới hơn sáu tháng sau đó, Thoa thu mình lại như con cuốn chiếu cuộn tròn để chống đở những cơn khủng hoảng tinh thần vồ vập xảy tới từ phía Lộc. Dù sao thì cũng đã xong rồi. Thái độ của Thoa hiện giờ thật ung dung tự chủ, phóng khoáng, không còn gì vướng bận, giống như con chim vừa được tháo củi sổ lồng dù rằng với bộ lông tơi tả úa màu và giọng hót uất nghẹn thanh âm.

Thoa trổi người đứng lên miệng lầm bầm : "Thiệt là khổ, sao mà cái hình ảnh đó cứ đeo đuổi theo mình hoài hoài, không thể dứt bỏ xóa nhoà được, oan gia nghiệp chướng từ hồi nào, mắc nợ tiền kiếp từ nơi đâu? Trí óc Thoa lại trôi dạt về quá khứ nhớ về cái buổi ban đầu hai đứa gặp nhau: buổi tối hôm đó Thoa phải tiếp tay tổ chức một buổi tiệc trà tiếp tân tại nhà vợ chồng chị Ngọc. Thoa ăn mặc đơn giản nhưng với mái tóc và cách trang điểm khéo léo khiến cho vẻ đẹp của Thoa nổi bật. Buổi tiệc thật tươm tất và trang trọng hình như là để đón tiếp một nhân vật quan trọng trong giới thương trường làm ăn của anh Phúc. Lúc Thoa đang đứng nhìn nét lo âu lính quýnh của chị Ngọc chạy tới chạy lui lo sắp xếp chưng bày đồ đạt thức ăn thì anh Phúc xuất hiện cầm một ly rượu vang màu hồng đi về phía nàng. Phúc trao ly rượu cho Thoa với giọng nói kèm theo thật hứng khởi:

---"Cô Út Thoa thật là biết điệu! Tới giúp anh chị như vầy la nhứt rồi, anh rất hài lòng và vui sướng với sự hiện diện của cô Út đó ! . . ."

Thoa nhoẽn miệng cười thật tươi:

---"Tiệc tùng gì mà có vẽ trịnh trọng vậy anh Ba – Thoa gọi Phúc theo thứ tự của chị Ba Ngọc. Bộ đãi đằng ông gộc bà trùm nào đó phải không?"

Phúc nheo mắt cười, giọng bí hiểm:

---"Cô có thấy chị Ba Ngọc của cô lăng xăng lít xích không? Đang giăng lưới để chớp con cá lớn cho cô Út đó! . . .Tên của con cá là Lộc . . .! Hủ nếp đó cô Út ! . . ."

Thoa nhíu may:

---"Hủ nếp nào vậy? Nếp than hay gặp phải cái hủ hèm đó ông? Có ai biểu ai nhờ đâu mà ông với bà lại bày trò mai mối tơ hồng trật chìa như vậy? Bộ sợ em ế đó chắc? Còn lâu à nghe, ngoắt tay một cái là nguyên một đại đội đi theo hộ tống! Mà hắn là ai vậy? Phải cái anh chàng thương gia trẻ tuổi giàu sụ được báo chí trong nước gần đây tán tụng và đăng hình? Em cũng có ngó sơ qua bài viết về chàng "xì thẫu trẻ" đó nhưng không thấy quan tâm."

Có tiếng chuông reo gọi cửa. Phúc nheo mắt nhìn Thoa:

---"Có lẽ là "chàng" đó, để anh ra mở cửa."

Trong khi Phúc bắt tay chào đón người khách thì Thoa hơi choáng váng vì dáng vẽ thu hút rất nam châm của người đàn ông trẻ: dáng người cao cao, rắn rỏi, cân đối, vững chắc như tài tử đóng vai James Bond.

Người đàn ông tên Lộc quan sát quanh phòng bằng cặp mắt mở rộng uy vệ và nụ cười nhẹ nở trên môi khi nhản quang anh ấy gôm tụ về hướng của Thoa đang đứng, một cái nhìn thật xoi mói, thật lột trần, thật đun sôi khiến cho máu trong người của Thoa như bắt đầu rần rậc sắp bốc hơi. Thoa lầm bầm: "Chừng 35 tới 40. . .Biết cách ăn mặc chưng diện, hơi kênh kiệu phô trương. . . Coi cũng được, không đến nổi tệ ! . . ."

Trong buổi ăn tối hôm đó Thoa thật áy náy bồn chồn trong dạ khi chị Ngọc ép buộc nàng phải ngồi cạnh bên Lộc. Thoa càng bối rối hơn khi anh Phúc giới thiệu cho hai người biết nhau. Nàng nghĩ: "Tại sao phải bối rối, nhát gan thế! Cứ coi hắn như ne pas (không có) thì đã sao?"- Rồi ngay lúc đó giọng của Lộc bổng trổi lên thật ấm:

" Xin phép cho tôi gọi cô là Thoa, có được không?"

Thoa trả lời thật nhanh không còn kịp suy nghĩ:

"Dạ thưa được chứ, có sao đâu, thưa ông."

"Tên của tôi là Võ Tài Lộc, cô gọi tôi là Lộc được rồi, đừng có ông nầy ông nọ làm cho tôi nhột nhạt khó chịu, tội nghiệp lắm lắm! . . .Chị Ngọc cho tôi biết Thoa là nhà giáo gỏ đầu mấy đứa trẻ biết trêu chọc cô giáo ở lớp trung học đúng không? Có cậu học trò nào trong lớp trồng cây si cô giáo trẻ đẹp và lôi cuống nầy hay chưa vậy?"

Thoa đánh bạo trả lời:

"Không phải môt cậu mà có tới ba, bốn cậu lận ! . . ."

Lộc vỗ tay và cất cao tiếng cười:

"A ha, thật là ngoạn mục! Sao Thoa biết là mấy ông trẻ đó trồng cây sỉ? Có chuyện ghen tuông tranh giành nào xảy ra trong lớp chưa?"

Tình trạng bối rối e dè ban đầu đã lần lần tan biến. Bây giờ Thoa trở thành dạng dĩ hơn để ăn nói đối đáp với Lộc:

"Cứ nhìn ánh ánh mất thờ thờ thẫn thẫn của mấy cậu tình si ấy thì biết ngay: tập sách lật mở trên bàn, tay cầm bút nhưng các cậu có thèm ghi chép gì đâu trong khi đôi mắt cứ nhìn chòng chọc vào mình vào mẫy của cô giáo khiến cho cô giáo nhiều khi phải đỏ mặt giảng bài trật đường rầy hết ráo! . . .Có điều ngộ nghĩnh là là mấy cậu nầy lại chơi với nhau rất thân thiện, hợp thành một nhóm thiểu số si mê sư phụ nương nương của họ. . ."

Lôc hóm hỉnh hỏi:

"Thoa có thích mấy cậu đó không? Nhất định là cho điểm trừ để đánh rớt họ trong các kỳ thi lên lớp là cái chắc rồi!"

"Bảo không thích là nói láo phải không anh Lộc? Lúc đầu thì hơi khó chịu vì thấy chúng nó không chịu để tâm học hành nhưng lần lần thì mong tới giờ vào lớp dạy để được nhìn thấy những khuôn mặt của ba bốn con nai tơ ngơ ngác đó. Các bài thi trong các định kỳ 6 tháng kiểm tra lên lớp của các cậu si tình nầy đáng lý phải được cho điểm trừ nhưng kỳ lạ thay, Thoa cứ phết cho chúng nó trên điểm trung bình bởi vì Thoa biết rằng tại vì mình mà các anh bé ấy học dỡ ẹt! Và cứ mỗi cuối năm, thầy trò chia tay, các con nai tơ ngơ ngác của riêng Thoa rời xa để đi đến vùng đất mới, lên lớp cao hơn, khiến cho Thoa cũng thấy xao xuyến nhớ nhung chi lạ!"

"Có tuyển được cậu nào để dành cho tương lai không?"

"Muốn lắm nhưng không dám nghĩ tới việc thực hiện ý định! Mà nếu muốn tuyển thì biết lựa đứa nào, bỏ đứa nào, bởi vì đứa nào cũng dễ thương, đứa nào cũng trong trắng nhiệt tình và nhất là rất táo bạo! Đã có đứa vào lớp sớm để đặt lên bàn viết của cô giáo mãnh giấy nhỏ Em yêu cô nhưng cô không biết là của đứa nào để mà trả lời Cô cũng mến em nhiều lắm, ráng học ngoan, cô thương".

Cả bàn tiệc đông người vỗ tay thích thú khi nghe những lời đối đáp giữa Thoa và Lộc. Sau buổi ăn, nàng cảm thấy Lộc có vẻ thích hợp với mình: Lộc lúc nào cũng chú tâm theo dõi rất sát những lời phát biểu của Thoa trong buổi tiệc kèm theo những lời hỏi han gợi ý khéo léo để tìm ra manh mối hầu hết tất cả những chi tiết, tiểu sử cuộc đời của nàng.

Khi Thoa vào phòng ngủ của chị Ngọc để trang điểm lại thì Ngọc cũng ùa vào theo như cơn gió lốc. Ánh sáng vàng lợt từ chiếc đèn chụp trên bàn phấn chiếu khiến cho mái tóc của Thoa càng thêm óng mượt. Ngọc cười hô hố, vỗ tay liên hồi, gương mặt mừng rỡ vui tươi:

"Cá cắn câu rồi phải không cô Út?"

Thoa nhướn mắt nhìn người chị:

"Cá nào cắn câu? Cái ông ngồi đối diện hay cái ông ngồi bên cạnh em?"

"Cái ông Lộc ngồi sát bên cô chứ ông nào nữa!"

Đã có gì đâu mà chị quýnh quáng lên vậy! Người ta chỉ mới đề nghị làm tài xế đưa em về thế thôi . . ."

"Có hẹn gặp nhau lại không?"

"Làm gì có chuyện đó! Bộ chị quên rằng còn có anh Thành đang đeo em như đỉa đói đó sao ?"

Ngọc nhăn mặt:

"Thành hả? Chị làm sao quên được cái tên ấy . . .Nhưng thực sự thì chị cũng chẳng muốn nhớ tới vì chị thấy rằng hắn không thể nào thích hợp được với cô và chị dư sức biết là cô cũng có cùng một ý nghĩ như chị . . ."

"Thành được lắm đó chứ. Chỉ cần có người cầm cương tài giỏi để lèo lái anh ấy."
"Hừ, còn lâu! Cô chưa phải là một chú nài kinh nghiệm để cầm cương con ngựa chứng đó, một con ngựa dỡ ẹt, đi từ thất bại nầy tới thất bại khác, chưa thấy đua về tới mức để thắng được một giải thưởng nào. Cô cần một người biết giữ gìn, biết phòng xa, biết cách làm ăn . . .Cô coi chừng, đừng để Thành lung lạc, cô sẽ khổ suốt đời đó . . ."

Khi Thoa và Ngọc trở ra phòng khách thì Lộc đã vội vàng cáo lỗi với người đàn ông đang đứng trò chuyện để bước nhanh về hướng của Thoa đang đi tới:

"Chúng ta đi về được chưa Thoa?"

Rồi không đợi Thoa trả lời, Lộc nhìn Ngọc:

"Cám ơn anh chị tổ chức đãi đằng. Nhân tiện có xe sẵn, anh chị cho tôi được phép đưa Thoa về . . .Mong rằng chúng mình sẽ được hợp mặt nhau dài dài . . ."

Kể từ lúc cặp tay sóng bước với Lộc ra xe, Thoa biết rằng mình đã bắt đầu trở thành kẻ lệ thuộc của Lộc mất rồi. Lúc từ biệt trước sân căn gát trọ, Lộc đã ôm ghì Thoa thật mạnh và đặt lên đôi môi nàng nụ hôn dài bất tận. Khi chiếc xe của Lộc đã khuất mất trong màn đêm thanh vắng, Thoa bổng cảm thấy mình nhi bị bỏ rơi bơ vơ trống rỗng. Hình bóng của Lộc chợt biến đi chẳng khác gì như một chiếc nút bật tắt mất nguồn ánh sáng của ngọn đèn kéo theo hết mọi nguồn cảm hứng trong châu thân của nàng chìm tan vào bóng tối mù mịt.

Sáng hôm sau, trước giờ đi dạy, thì điện thoại của Lộc gọi tới để hò hẹn mời Thoa đi ăn tối và kể từ ngày đó, Lộc tán tỉnh Thoa thật hối thúc nhiệt tình, nhất quyết bắt cho bằng được con chim quyên tươi đẹp để mang về cho ở trong lầu vàng các phượng và sẽ được tưng tiêu nuôi nấng bằng những trái nhãn lòng thơm ngọt hồng thấm. Lộc như bị sét đánh ngày đầu tiên gặp Thoa trong buổi dạ tiệc tại nhà vợ chồng Ngọc-Phúc còn Thoa thì không còn tâm trí đâu nữa để chống cự đối phó với cơn sóng tình vồ vập do Lộc mang tới để rồi nhận lời hỏi cưới của Lộc không một chút suy nghĩ đắn đo.

Đối với Thoa lúc đó, Lộc là một người đàn ông hoàn hảo, biết ve vuốt nịnh đầm, có vẽ chịu chơi và nhất là cái thân hình cuồn cuộn hấp dẫn gợi tình giống như con bò mộng dùng để gây giống ở xứ Tây Ban Nha. Nàng chỉ hơi e ngại có một điều là Lộc sẽ trọn quyền chi phối, hoàn toàn làm chủ cuộc đời của nàng. Điều e ngại nầy trở thành sự thật sau mấy tuần trăng mật của 2 người: Thoa không chịu bỏ nghề dạy học như Lộc yêu cầu.Lộc muốn rằng ngoài ra Lộc ra thì Thoa chỉ cần có cái giường ngủ luôn luôn sẵn sàng, thơm tho, êm ái và hấp dẫn để hai người lăn lóc ngày đêm bất tận! Lộc rất hám làm tình, đòi hỏi liên miên, bất kể giờ giấc, rất hạp với Thoa, nhưng không vì thế mà lại bắt Thoa phải bỏ nghề dạy học: nàng cũng hám làm tình, nàng cũng muốn yêu đương bất tận nhưng nàng vẫn muốn có một chút gì đó là riêng tư của mình không ai được đụng chạm tới, kể cả Lộc. Nàng vẫn tiếp tục đi dạy trở lại, làm ngơ không lý gì tới sự yêu cầu của Lộc. Thái độ xem thường của Thoa đối với uy quyền của một người chồng khiến cho Lộc nổi nóng:

"Anh nói cho em biết, là anh không thích để cho vợ của anh đi làm, em có hiểu chưa? Em ở đây, rỗi rãnh thì chăm sóc nhà cửa, nghe nhạc, cắt tỉa vườn hoa, đọc sách, chưng diện đẹp đẻ khêu gợi và nằm trên giường khỏa thân để đợi chồng em đi làm về, ngoài bấy nhiêu thứ đó, em không cần phải làm gì khác, đói lòng thì chúng mình đi nhà hàng, không phải nấu nướng lỉnh kỉnh hư hết móng tay của em ! . . .Chỉ cần là bất kỳ lúc nào, giờ nào anh về tới thì em phải có mặt đợi sẵn, em rõ chứ ?"

Mặt của Lộc đanh lại, giọng nói gằn mạnh từng hồi từng đợt như người cha đang răn dạy đứa con gái nhỏ bậc tiểu học, chỉ thiếu có cây roi mây. Thái độ kẻ cả của Lộc khiến cho Thoa nhíu mài khó chịu nhưng nàng vẫn bình tỉnh điềm đạm trả lời:

"Anh đừng nổi nóng với em; em dự định là vẫn đi dạy học cho đến hết mùa thi cử tới đây rồi sẽ quyết định là tiếp tục hay là thôi . . ."

Bây giờ thì Lộc lớn giọng và lặp lại những lời vừa mới nói với Thoa. Thoa vẫn giữ nụ cười, lời nói vẫn điềm đạm:

"Anh nên nghe em nói thẳng và dứt khoác một lần nữa cho xong: em là vợ của anh chứ không phải là một món đồ vật anh mua ngoài tiệm hay ngoại chợ để rồi anh muốn xử dụng thế nào cũng được! Khi anh hỏi xin cưới em, anh đã đồng ý là em sẽ tiếp tục đi dạy kia mà, sao bây giờ lại đổi ý ? Hơn nữa, nếu bây giờ em bỏ ngang thì họ kiếm đâu ra người khác cho kịp để điền thế? Làm công chức như em đâu phải muốn ở muốn đi tùy tiện lúc nào cũng được. Còn anh, anh đã nói với em như thế nào, đã hứa với em làm sao thì xin anh hãy giữ lời, nếu anh thật tình yêu em . . ."

Thái độ của Thoa mềm mỏng nhưng giọng nói của nàng rõ ràng, chắc nịch. Lộc trố mắt nhìn thái độ kình chống của Thoa đang lồ lộ đứng bên cạnh chiếc giường phủ chăn hồng lôi cuốn. Nơi làm việc của Lộc, không có một nhân viên nào dám cứng đầu hó hé tranh luận với Lộc dù là họ cũng ăn nói điềm đạm như Thoa hiện giờ, nhưng Thoa đang đứng đó, đôi gò bồng đảo no đầy trắng nuột, đôi mông tròn lẵng săng cứng mời mọc, thần hình vệ nữ diễm ảo giống như bức tượng khỏa thân nữ tài tử Bardot của nước Pháp, tất cả những đường nét độc đáo đó, tất cả da thịt thơm tho đó, bờ môi mộng đỏ kia, bờ suối tiên óng mượt nọ đã khiến cho các đường gân máu trong con người của Lộc nổi lên cuồn cuộn như sắp nổ tung ra. Lộc phóng tới ào ạt như con bò mộng trong đấu trường, kéo ôm ghì Thoa vào lòng để hôn hít ngấu nghiến khắp cùng, miệng hớt hãi:

"Được! . . .Được lắm ! . . .Lần nầy anh thua . . .Bây giờ thì anh không còn đầu óc nào nữa để đấu lý với em!. . ."

Ngày hôm đó nhân viên làm việc của Lộc vui mừng hớn hở kháo nhau: "Cả ngày hôm nay ông chủ không tới, khoẻ ơi là khoẻ!"



2004-04-22 11:51:33




Dù có như thế nào - QuangDũng Dec 4, '11 7:25 AM
for everyone

Category: Other

Ta còn mãi nơi đây
quạnh vắng với cung đàn
Hồn lang thang
bước lạc vào ngõ hoang
Từ giây phút
chia ly ngày ấy
Trong giấc mơ
tiếng yêu ta gọi mãi
Nghe đáy tim
Ước mơ vẫn tràn đầy

Từng chiều nao
dìu nhau giữa khung trời thiết tha
Đường lặng yên,
dường như lắng nghe chuyện chúng ta
Trong ánh mắt
thay lời
trên một thoáng môi cười
Phút thấy mặt,
hồn lạc bước chơi vơi

Từng ngày qua
lòng vẫn không phai nhòa
Người dù xa
vẫn còn lại với ta
Ta vẫn thấy
hương thơm làn tóc
Ta vẫn nghe
trái tim thầm khóc
Khi đắm sâu
trong giấc mơ cuộc tình...

http://angmaybay.multiply.com/journal/item/521/521?replies_read=4

@Dòng sông Swan vẫn êm đềm thơ mộng bên những ánh đèn vàng khi màn đêm buông xuống.Bên kia dòng sông có một chiếc cầu có một người lảng tử thường vội vả đi qua cũng có những buổi chiều thật buồn từ những chuyến công tác xa trở về nhà đi ngang qua chiếc cầu cũng có một người thẩn thờ nhung nhớ.Buổi chiều hôm nào và bó hoa hồng của chiếc nơ màu Tím đã trở thành kỉ niệm.Lời hẹn hò khi xưa giờ đã im lắng.Màu tím thật đẹp,màu tím thật buồn màu tím của mùa vọng mùa của yêu thương mùa của Giáng sinh Bụi thởi gian có phủ nhiều trên đôi vai Người lảng tử phong sương .Đã ba mùa Thu qua đi trong tim tôi luôn có người mùa hạ sắp qua đi để một mùa Thu khác trở lại.Nhưng Hình bóng kia vẫn xa mãi.....xa mãi từ phương nào?Có những giây phút chợt giật mình khi nghe một giọng nói của một người nào đó khiến lòng tôi chùng lại vì ngỡ là một người.Bao nhiêu tháng ngày rồi tôi vẫn thế vẫn nhớ vẫn mong vẫn đợi chờ vẫn yêu.Hình bóng một người khuôn mặt đó ánh mắt đó tất cả những gì về người.Càng xiết đau con tim hơn những dòng suy nghĩ tôi viết cho người ở trên đây cũng của người dành cho tôi.Viết cho người với tất cà nhung nhớ.Viết để cho người hôm nay vì ngày mai trí nhớ sẽ chẵng còn.....




Viết cho một ngươì... May 29, '11 11:24 AM
for everyone
Một con đường,một màu đen tối thẩm giữa một không gian trầm lặng.Tôi cứ mãi đứng ngoài sân nhà để Chờ.Vâng tôi đang chờ một sự thay đổi naò đó mà tôi tha thiết mong ước...Hảy bay đi hảy tan biến hảy mưa cho thật to để những giọt mưa đêm sẽ thấm ước những ưu phiền mà từng ngày tháng tôi cưu mang trên những trang giấy nhật ký từng mảnh giấy nhỏ cắt vụng nó sẽ theo dòng nước trôi đi về một phương trời vô định nào đó.Hảy đi di....hảy trôi đi tất cả trả lại tôi những ngày tháng bình yên trả lại tôi những yêu thương của loài người.Những vòng tay ấp ủ của những vành môi tím thật rã rời...
Đêm đã buông xuống mùa đông bây giờ cũng lạ.Tình yêu bây giờ cũng thay đổi theo thời gian và thời tiết Lúc thì " Hot, Cold and Freezing"nhưng tình yêu tôi dành cho anh như một ánh đèn dầu với ngọn lửa cháy thật nhỏ .Thật âm ỉ nhưng nó vẫn cháy mãi đã
10 PM rồi anh à ngoài sân hình như mưa đang rơi lát đát những hạt mưa khuya xuống maí hiên nhà một âm thanh nghe rất nặng.Dường như mưa đang buồn hay mưa đang có một điều gì muốn nói.Nhưng mưa lại thôi.Và tôi cũng thế.Cuộc sống của tôi bây giờ là vui với hiện tại và chấp nhận những gì tôi đang có.Thời gian đã nhồi nắn con ngươì tôi tâm hồn tôi trở thành một "TÔI" lì lộm,cứng cỏi .Ừ mà không cứng còi nghị lực thì làm sao đối diện với cuộc đời trong khi tôi chĩ là một cánh Chim dộc hành.
Có lẽ anh chẵng bao giờ hiểu được tôi.Nếu anh hỏi tôi có yêu anh không? thì có lẽ Núi trên cao sẽ mòn và biển sẽ cạn.Sau những giờ tan sở làm việc về nhà .Tôi
sống trong một thế giới rất lặng lẽ và lặng lẽ.Những con chim nhỏ bây giờ đã biết bay chúng có thế giới của riêng nó.Tôi yêu anh và tôi cũng yêu những con chim nhỏ cuả tôi.Cả hai đều có những lý lẻ riêng tư tôi không muốn ràng buộc. "những gì của tôi nó sẽ là của tôi,những gì không thuộc về tôi thì mãi maĩ không có"
Mùa Đông 29.05.2011 







Một nữa phương trời thương May 6, '11 10:06 AM
for everyone

Category: Other
Con đường dài về nhà chiều nay bỗng dài vô tận.Nhớ về một người rất nhiều...tất cả.Tôi mong cho anh luôn an bình và cuộc đời anh sẽ không có những phiền muộn .Tôi tha thiết với anh thật nhiều nhưng có lẻ cuộc đời không cho tôi có anh,Tôi yêu anh yêu con người thật của anh Tôi yêu anh vì anh là người đàn ông thật khác thường.Tôi thích những gì đối nghịch vì đó là bản chất con người thật của anh trong cuộc sống đôi khi mình lại sống với nhau rất nhiều giả dối.Khi anh buồn anh chao đảo tôi luôn bên anh.Nếu trên đường đời anh có vấp ngã tôi sẽ quỳ bên anh Khi anh khổ đau tôi muốn cùng anh sang sẽ.Nhưng nếu anh khóc tôi sẽ không cho những giọt nước mắt yếu đuối tuôn trào trên khuôn mặt của anh.Bây giờ tháng năm rồi trời lại vào đông gió và lạnh anh à.Sau những giờ tan sở trở về nhà mà lòng buồn mênh mông.Hình bóng anh luôn ẩn hiện trong tôi.Nỗi buồn trong tôi không bao giờ hết giữa tôi và anh vẫn còn một khoảng cách tôi với tay tìm anh trong mênh mông vô vọng.Bởi vì anh còn quá nhiều ảo vọng.Nhưng anh ơi,tôi chằng bao giờ hờn trách anh mà tôi lại càng yêu anh hơn.Hảy làm những gì anh thích,hảy đi hảy tìm những gì anh mong muốn.Niềm vui của anh là hạnh phúc của tôi.Dấu chân chim dù phiêu bạt nơi đâu ,trong trái tim tôi cũng luôn có anh.Tôi sẽ mãi chờ đợi anh,Chờ anh mãi cho dù anh thế nào cuộc đời có bỏ rơi anh nhưng tôi sẽ không bỏ rơi anh tôi vẫn yêu anh.Đó là một nữa trọn vẹn tình yêu cũa tôi dành cho anh.


Gửi gió cho Mây ngàn bay-Đoàn Chuẩn Từ Linh Mar 13, '11 10:44 AM
for everyone

Category: Other

Với bao tà áo xanh đây mùa thu
Hoa lá tàn,hàng cây đứng hửng hờ
Lá vàng từng cánh rơi từng cánh
Rơi xuống âm thầm trên đất xưa

Gửi gió cho mây ngàn bay
Gửi bướm muôn màu về hoa
Gửi thêm ánh trăng maù xanh lá thư
Về đây với thu trần gian

Gửi gió cho mây ngàn bay
Gửi phím tơ đồng tìm duyên
Gửi thêm lá thư maù xanh aí ân
Về đôi mắt như hồ Thu.......
..........................................
Trời đã vào thu rôì anh à.Nắng Hạ sẽ không còn làm rám da sẽ không còn làm áo ai kia ướt.Cho dù tôi chưa một lần được thấm khô từng giọt mồ hôi đỗ ra trên vầng trán thời gian của anh.Mà chỉ có những giọt nước mắt thời gian của một mùa thu khóc vì nhớ khóc vì thương khóc vì xót khóc vì một kiếp âm thầm một bóng không anh bên đời.Khóc cho anh hay khóc cho tôi.Bài hát Gửi gió cho Mây ngàn bay của Đoàn Chuẩn và Từ Linh tôi xin mượn hồn thơ và nhạc gởi anh .Bây giờ là mùa thu mùa của kĩ niệm ngày ấy yêu anh.Một tình yêu thơ mộng ngọt ngào mềm mượt như những dòng tư tưởng anh viết thành thơ,lảng mạng bên những câu văn bay bướm.Tôi chìm đắm ngụp lặn trong tiếng hát và ngây ngất vì tiếng đàn cuả anh.Tất cả thuộc về anh vẫn còn mãi trong tôi và tôi càng tha thiết nhớ anh mỗi khi thấy lá vàng lại rơi.
Nhật ký nhớ anh
TCB



Để còn mãi yêu Feb 13, '11 6:53 AM
for everyone

Category: Other
Chiều Chủ Nhật nhớ một người,một nỗi nhớ thật thấm thía trên từng da thịt dường như hình bóng ấy đang hiện diện trong tôi mặc dù nó không hiện hửu thật xa xôi ...thật xa ...xa ngàn trùng.
Giữa cuộc đời người đang đi vể đâu.Cuộc sống phong sương có làm cho người mệt mõi đễ một phút nào đó trong trái tim người thấy mình nhói đau ngỡ ngàng trống vắng khi mình xa nhau đến bao giờ người sẽ về .Về với yêu thương với những chờ mong mà ta từng thì thầm ấp ủ hẹn ước. Rồi một chiều mưa bảo hôm nào tôi được tin người tâm hồn tôi rộn rã vui thật nhiều như từng buổi chiều tà trên thành phố này xưa kia ta vội vàng đón nhau trong vòng tay xiết chẵc khiến tóc dài tôi ghen che khuất bờ môi .Từ cỏi mênh mông xa vời nào đó người gởi về tôi bài hát Hư Ào tặng cho em."I Love You"ngày ấy nhận tin người lệ rơi hai ngày không dứt.
Thời gian ơi ,thời gian ơi nhắn hộ tôi với người tôi yêu dấu .Em vẫn mãi yêu anh.

TCB





Bức Chân Dung Đợi Chờ Jan 1, '11 4:37 AM
for everyone
Category: Other
Nắng vẫn sáng và ngọn gió vẫn thổi nhè nhẹ làm cho những sợi tóc mai bay và che ngang khuôn mặt của Tú người thiếu phụ với mái tóc dài quyến rũ và sương khói đôi mắt to nâu đượm buồn màu hạt vẻ trông thật xa vời.
Buổi chiều lang thang đi bên người yêu của mình trên một đĩnh đồi.Nàng chợt nhìn thấy một dòng sông thật êm đểm .Mặt nước phẳng lặng thật thơ mộng và những hàng cây liễu rũ mọc ven sông với những chiếc lá vàng từ đâu trôi dạt vào bờ .Tú vội vàng cúi xuống giơ tay nhặt từng chiếc lá.Ngồi trên một mảnh đá cạnh dòng sông nàng đặt những chếc lá vàng vào trong lòng bàn tay của mình ngấm nhìn rồi suy nghĩ,nghĩ gì nhĩ ? hỏi lá,lá ơi lá có buồn không khi lá lìa cành.
Cũng vào một ngày cuối năm người yêu nhận được công tác và phải đi xa ...bức hình người thiếu phụ ngồi nhặt chíếc lá vàng bên dòng sông ngày nào đã trỡ thành một bức chân dung Đợi chờ .

TCB


Cỏ xanh Dec 27, '10 6:53 PM
for everyone

Category: Other
Cỏ xanh êm ái
Mọc trên lối đưa bước chân em về
tuổi rong chơi đó
Thuở thơ ấu cho hồn đám mê
Hồn nhiên còn đâu
Tim xót xa tình úa sầu
Tựa như mây xám vô tình
Trời vội mưa biếu niềm đau
Gởi hương cho gió
Nhìn trong mắt nghe lá khô rơi đầy
Mùa thu rơi mãi
Gợi trên tóc mang nhiều đáng cay
Thời gian nhẹ trôi
Đêm giấc mơ dài rã rời
Một mai anh nhớ đôi mình
Còn bên nhau thiết tha người ơi
Em mau về đây
Mùa đông áo không chê lạnh
Rong rêu tuổi thơm
Tràn đôi bước hân ơ thờ
Đón đua bao giờ,bóng em xa mờ
Kỹ niệm nuối nấng sao vẫn chờ
Em như loài hoa
Vờn hoa buốm bay hoa tàn
Em như loài chim
Còn phiêu làng nơi phương nào?
Đã quên anh rồi ???
dấu yêu tơi bời

Tình anh không giữ lâu người ơi....(*)

Hoàng Bửu

@Mỗi khi tôi đọc lại những lời nhạc này Cỏ xanh của ông Hoàng Bửu.Tôi chợt nghĩ vể một người.post lại bài nhạc để tặng lại cho ai đó là bằng chứng Tôi yêu Anh Vũ à.

Thuchieubuon


No comments:

Post a Comment